Mục lục
Cực Phẩm Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 422:

“Giang Nhan, cô ta là một kẻ điên, đừng đặc tội với cô ta.” Một nữ bác sĩ cũng đến từ Thanh Hải vội vàng chạy tới an ủi Giang Nhan.

Kỳ thật bọn họ đều bị Lưu Cần áp chế khoảng thời gian này không dám nói lời nào, rốt cuộc chỉ có thê lựa chọn nhẫn nhịn khi xa nhà.

Giang Nhan gật nhẹ đầu, không n nói chuyện, xoay người rồi trở về chỗ ngôi.

“Thế nào, Đậu Lão nói thế nào?”

Nhìn thấy viện trưởng Mao đã gọi điện thoại xong, phó viện trưởng Sử vội vàng bước lên phía trước hồi “Đậu Lão bây giờ vừa hay có thời , gian, nên nói là sẽ tới ngay.” Mao Ức An vẻ mặt bình tính nói, chính vì thê diện của anh và bộ trưởng Lữ nên ng Lão mới đồng ý nhanh chóng tới äy “Viện trưởng Mao, bác sĩ Chúc đến rồi!”

Vào lúc này, bác sĩ Tuần dẫn bác sĩ Chúc Khoai thần kinh vội vã chạy đến.

“Không cần nữa, quay trở về đi.”

Mao Ức An xua tay nói: “Đậu Lão đã phân phó rôi, trước khi ông ta đến không ai được đụng vào Hoàng phu nhân”

“Nhưng Hoàng phu nhân đau lâu như vậy, liệu bà ây có…”

Bác sĩ Tuần lo lắng hỏi.

“Đừng lo lắng, Đậu Lão nói, đây là phản ứng bình thường và sẽ không An đến chết người.” Mao Ức An cau mày, “Đúng rồi, Đậu Lão còn nói rằng không nên dùng morphine, chúng ta hãy thử tiêm cho Hoàng phu nhân một mũi Pethidine, cậu nhanh chóng phân phó người đi chuẩn bị đi.”

“Vâng, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Bác sĩ Tuân vội vàng trở lại văn phòng.

“Viện trưởng Mao, Pethidine này có tác dụng không?” Phó viện trưởng Sử cần thận hỏi.

“Không có tác dụng thì tôi có thể làm gì? Ai đảm bảo răng Lưu Cần sẽ có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng phu nhân?” Mao Ức An lập tức truyện lửa giận lên đầu Phó viện trưởng Sử, cả gương mặt đầy sự giận dữ.

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Theo lý thì không nên.” Phó viện trưởng Sử cũng bị tình huống này | làm cho bối rồi.

“Tôi đã nói với cậu từ sớm rồi, lý tuỚn: là lý thuyết, thực hành là thực hành. Trung y các người đúng là tự lừa mình, không thực tê gì cải”

Mao Ức An tức giận ném một lời, rồi cũng bỏ qua cho phó viện trưởng Sử một lần nữa.

Phó viện trưởng Sử nhàn nhạt liệc anh ta một cái, dám tức giận không nói, lại còn không tin Trung y, thê còn gọi hỏi Đậu Lão.

Qua hơn nửa giờ đồng hồ, Đậu Lão vội vàng chạy tới, trên lưng mang theo một hộp thuốc, vội vàng đi tới.

Đậu Lão dù đã gần 70 tuổi nhưng vẫn bước đi như bay, nước da hồng hào và tràn đầy năng lượng, cả người như đang ở độ tuôi ngoài 60. Tât cả là nhờ ông không ngừng luyện tập Bát đoạn câm.

“Đậu Lão, nhanh lên, mời vào trong, mời vào trong!”

Khi Mao Ức An tháy Đậu Lão đến quá muộn kịp để chào hỏi, liền vội vàng mời ông ta vào phòng bệnh.

Đậu Lão gật đầu, nhanh chóng bước vào phòng bệnh, xem xong phim của Hoàng Hải Bình, ông nghiêm nghị gật đầu rồi trầm giọng nói: “Tình hình đúng như tôi dự đoán.”

Nói xong, ông đi đên bên người _ Hoàng Hải Bình, nhẹ nhàng võ võ cánh tay cô, nói nhỏ: “Hoàng phu nhân, đừng căng thẳng, thả lỏng đi, hiện tại tôi sẽ xoa bóp cho bà, sẽ nhanh chóng thuyên giảm.”

Nói xong Đậu Lão xắn tay áo lên, sau khi Hoàng Hải Bình nằm sắp lại, ông bắt đâu xoa bóp cột sông thắt lưng của bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK