Bao nhiêu năm qua, dưới uy quyền của bà ta, ta đã quen với cơn thịnh nộ của bà ta rồi, trước kia ta còn giả vờ sợ hãi, bây giờ chỉ thấy bà ta thật nực cười.
Ta giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt bà ấy.
“Cha, người nhà của các quý phi nương nương trong cung, khi gặp nương nương cũng không cần hành lễ bái kiến sao?”
Cha ta bị ta hỏi đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên, có lẽ là nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chỉ bất lực nói ra một câu: “Đương nhiên là phải bái kiến.”
Ta hài lòng gật đầu.
Tuyên Bình hầu là Nhất phẩm Hầu gia, phu nhân của ông ta tự nhiên cũng là Nhất phẩm phu nhân. Chưa kể Tuyên Bình hầu đến nay vẫn nắm giữ binh quyền, doanh trại đóng quân ở ngoại ô vẫn nằm trong tay ông ta, nếu ông ta muốn làm phản, kinh thành sẽ là nơi đầu tiên gặp nạn.
Vì vậy, dù Tuyên Bình hầu phủ một đời không bằng một đời, nhưng binh quyền vẫn còn, địa vị của ông ta sẽ không sụp đổ.
Nếu không phải vậy, công chúa Khánh Dương cần gì phải ép con trai đến Hầu phủ quỳ đầu nhận tội? Chẳng lẽ bà ấy thật sự rất biết lý lẽ sao? Tiểu quận vương cưỡi ngựa đá người không chỉ một hai lần, nhưng chưa từng thấy công chúa chạy đi chạy lại mời thái y, đánh con trai.
Cho nên, dù cho Tề Ngọc sắp chết, ta vẫn sẽ mượn thế của hắn, ở trong nhà tác oai tác quái. Bởi vì đích mẫu cùng cha ta, muốn gả ta qua đó để xua đuổi vận rủi, xoa dịu sự trừng phạt do Khương Uyển gây ra khi đẩy Tề Ngọc xuống nước.
Nhưng dựa vào cái gì? Ta dựa vào cái gì phải để bọn họ sống những ngày tháng thoải mái?
Một đoạn thời gian tiếp theo, bởi vì Hầu phủ thúc giục gấp gáp, phỏng chừng là sợ Tề Ngọc thật sự chết, ngày ta xuất giá ngược lại còn sớm hơn cả Khương Uyển.
Khoảng thời gian này ta quả thực đã hành hạ đích mẫu đến mức sắp sụp đổ. Trước đây bà ta hành hạ thứ nữ, chính là giả vờ ốm đau, để chúng ta - những thứ nữ - quỳ bên giường hầu hạ. Có những tỷ muội mệt đến mức đầu gật gù, nếu đích mẫu biết được, một cái mũ bất hiếu chụp xuống, về sau việc tìm mối cho nàng ta cũng khó khăn.