Nói đến cuối cùng, ta gần như gào lên. Ta chỉ vào n.g.ự.c mình, ta muốn nói với chàng rằng nơi này rất đau. Ta không phải một món đồ, có thể bị người ta đẩy tới đẩy lui. Ta là một con người, ta cũng muốn có một cuộc sống do chính mình làm chủ!
Có lẽ là gần một tháng sống chung, khiến ta không còn chút e dè nào với Tề Ngọc, cho nên ta không màng đến điều gì khác, vừa khóc vừa gào, làm ầm ĩ đến mức cả nhà họ Tề đều chạy đến.
Bà mẫu được người dìu vào, nghe Tề Ngọc nói muốn đuổi ta đi, bà lập tức nóng nảy.
“Con hồ đồ quá! Nó là nữ nhi nhà người ta, bị con trả về chẳng khác nào ép nó vào chỗ chết! Chuyện đã lỡ rồi, nhà họ Tề chúng ta không thể làm chuyện thất đức như vậy!”
Bà mẫu đau lòng khôn xiết, nếu không phải nhi tử còn đang bệnh, chắc là bà đã ra tay cho hắn vài cái tát.
Trong tiếng cãi cọ ồn ào, cuối cùng Tề Ngọc vẫn chọn cách chấp nhận.
“Thôi được rồi, vốn là lỗi của ta, nàng... ở lại đi!”
Sau khi Tề Ngọc tỉnh lại, không khí giữa hai chúng ta không khỏi trở nên có chút kỳ lạ.
Khi hắn còn nằm đó chưa mở mắt, ta vẫn theo thói quen vén chăn kéo quần hắn xuống. Nào ngờ bị hắn một tay túm chặt lấy dây lưng.
Tề Ngọc căng thẳng nhìn ta, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, khóe mắt cũng hơi ươn ướt.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy?”
Thấy hắn đã tỉnh, ta lúc này mới như bừng tỉnh buông tay ra.
“Xin thứ cho ta, ta quên mất chàng đã tỉnh.”
Không biết câu nói nào đã chọc giận hắn, Tề Ngọc mặt đỏ bừng, giọng nói gấp gáp hỏi: “Ý ngươi là gì? Vì sao... vì sao ngươi lại cởi quần ta?”
Khi hắn nói những lời này, trên mặt đã hiện rõ sự tức giận, nhưng nằm trên giường như vậy, hắn chẳng còn chút uy nghiêm nào. Ta chỉ xem hắn như một con rùa bị lật ngửa, chẳng có gì đáng sợ.
“Từ ngày ta về làm dâu nhà này, trên dưới thân thể chàng, có chỗ nào ta chưa từng thấy? Chỉ riêng đôi chân đó, ta đã xoa bóp từ đùi xuống bắp chân, không biết bao nhiêu lần rồi!”