• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa khôi càng nói càng lộng ngôn, Tề Ngọc không thể nhẫn nhịn thêm, quát lớn: “Câm miệng!”

Đúng lúc ấy, tên ma cô gọi các vũ nữ vào. Bốn ngày nay, Tề Ngọc đều sống như thế, vũ nữ múa may, hoa khôi bầu bạn. Ta cũng chưa từng biết cảnh phồn hoa, bèn ngồi xuống nhấm nháp hạt dưa.

“Bắt đầu đi!”

Ta nói với các vũ nữ ăn mặc hớ hênh. Tiếng đàn sáo nổi lên, các nàng uốn éo thân hình, cố ý hất tay áo vào mặt khách, hương thơm thoang thoảng lan tỏa.

Tề Ngọc cũng ngừng ăn hạt dưa, mắt nhìn thẳng, nhất quyết không chạm mắt ta. Một vũ nữ quen biết ngồi hẳn lên đùi chàng, vuốt ve khuôn mặt chàng mà rằng: 

“Thế tử gia thật là thiên vị, ban đêm cùng Dung Nhi tỷ tỷ ân ái mặn nồng, vậy mà một khắc cũng chẳng dành cho tỷ muội ta, thật là bất công!”

Lời đồn đại bên ngoài như vuốt mèo cào vào lòng các nàng, ai cũng muốn thử xem vị Thế tử gia này có bản lĩnh gì.

Tề Ngọc vừa đẩy nàng ra, vừa cố ngồi nghiêm chỉnh: “Đừng náo loạn nữa, mau xuống đi, không thấy còn có người ở đây sao?”

Vũ cơ kia cười khúc khích, làm nũng: “Hôm qua Thế tử gia còn ôm ấp thiếp, hôm nay có khách đến, lại thẹn thùng rồi!”

Vừa dứt lời, nàng ta lộn một vòng đến trước mặt ta. Vòng eo thon nhỏ uốn éo, đừng nói là nam nhân, đến ta là nữ nhi cũng thấy mặt đỏ tai hồng, tim đập loạn nhịp. Nàng tiến đến gần, hơi thở thơm như hoa lan phảng phất bên tai ta.

“Công tử đây, xưng hô thế nào?”

Ta cố nhịn cười, đáp: “Khương Hoa, Khương như gừng cay, Hoa như tài hoa rực rỡ.”

Vũ cơ khẽ liếc mắt đưa tình: “Khương công tử thật tuấn tú! So với chúng tỷ muội còn đẹp hơn!”

Ta không chút tà niệm ôm nàng vào lòng, tò mò vuốt ve làn da mịn màng, thành thật nói: “Các nàng mới là tuyệt sắc giai nhân.”

Nàng bị ta chọc cười, hôn nhẹ lên má ta.

Lần này hay rồi, suýt chút nữa chọc Tề Ngọc tức chết. Hắn sa sầm mặt mày, quát tháo đám vũ cơ lui xuống.

Hoa khôi sau khi hiểu ra liền tái mặt, suýt nữa quỳ xuống trước mặt ta.

“Người là Thế tử phu nhân?”

Từ xưa đến nay, người tình gặp chính thất đều có chút sợ hãi, nàng cũng không ngoại lệ, e sợ ta đến đây để trừng phạt nàng.

Ta đỡ nàng dậy.

“Đừng quỳ, ta cũng là tuân mệnh bà bà đến đưa Thế tử về, chuyện hôm nay, ngươi chớ nói ra ngoài mới phải.”

Ta đưa cho nàng một thỏi vàng để bịt miệng nàng. Hoa khôi nhìn thấy vàng, mắt sáng rực lên, vội vàng nói: 

“Đó là điều đương nhiên, đó là điều đương nhiên, Thế tử ở chỗ ta đều là hắn ngủ giường ta ngủ ghế quý phi, ngoài việc bảo ta kêu vài tiếng, còn chưa từng chạm vào ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK