“Thế tử gia và Tố Tâm đều bị say xe rất nặng, Thế tử có lẽ thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Tố Tâm ít đi xa nên không quen xe ngựa, ngươi dẫn thêm mấy tiểu tư nha hoàn trông nom bọn họ, đừng để người lạ đến gần.”
Nói xong, ta liền đi tìm Mạnh Quyết. Kết quả là hắn đang cãi nhau với người ta ở cửa khách điếm.
Mạnh Quyết cũng thật xui xẻo, vượt ngàn dặm xa xôi đến đất Thục để chữa trị cho Tề Ngọc, vất vả lắm mới đến nơi, vừa xuống ngựa, cũng không nhìn đường, đã đá phải một cô bé.
Các cô gái Thục đều rất mạnh mẽ, lập tức túm lấy hắn không cho đi, lại còn nói bằng tiếng địa phương, tốc độ nói lại nhanh, Mạnh Quyết mấy lần muốn xen vào cũng không tìm được cơ hội.
Cô gái đó trông nhỏ nhắn xinh xắn, không cao, nhưng lại rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn như biết nói, lúc này trên mặt dính đầy bùn đất từ đế giày của Mạnh Quyết, vẻ mặt vô cùng bất bình.
“Ai thèm tiền bẩn của ngươi chứ? Ngươi không xin lỗi còn muốn chạy?”
Mạnh Quyết cũng không phải người dễ chịu, thấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, tính hiếu động nổi lên, đưa một ngón tay chọc vào trán nàng, khiến nàng loạng choạng.
“Ngươi lải nhải cả buổi, cho ngươi bạc cũng không cần, ta đã nói ta không cố ý rồi, ai bảo ngươi bé tí tẹo như vậy lại không biết nhìn mà đứng sau lưng ta?”
Vừa nói, hắn còn dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một khoảng trống nhỏ, để chế giễu cô gái nhỏ con.
Ta vừa nghe hắn nói vậy, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô gái không cho hắn đi. Ta hiện tại thậm chí còn nghi ngờ, với cái đầu óc này của hắn thì làm sao mà kết bạn được với Tề Ngọc?
Cô gái quả nhiên tức giận đến đỏ mặt, tiếng phổ thông của nàng không được chuẩn lắm, nhưng dù sao cũng có thể nghe rõ. Khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay sắp phun lửa ra ngoài.
“Ngươi đợi đấy cho lão tử!”
Vừa dứt lời, nàng ta liền từ sạp thịt bên cạnh chộp lấy một con d.a.o phay rồi c.h.é.m tới. Nhưng kết quả lại không khống chế được lực đạo, một đao c.h.é.m thẳng vào m.ô.n.g ngựa. Con ngựa đáng thương ngửa mặt lên trời hí vang, đau đến nỗi cứ nhảy dựng lên.
Mạnh Quyết vừa thấy con ngựa yêu của mình bị thương ở mông, m.á.u me đầy mông, tức giận ngay lập tức. Hắn hướng về phía cô nương định đánh, bị ta khó khăn lắm mới ngăn lại được.
Cô nương kia còn giơ d.a.o gào lên: “Vị tỷ tỷ này, làm phiền tỷ giúp ta kéo hắn lại một chút, lão tử hôm nay nhất định phải làm c.h.ế.t hắn!”
Ta lại ra sức kéo tay cô nương đang giơ cao con d.a.o xuống. Mệt đến thở hổn hển, còn phải bảo người mau chóng đưa ngựa đi chữa thương. Hai mươi binh sĩ đi theo chúng ta chỉ nghe lời Tề Ngọc và ta, thấy Mạnh Quyết sắp đánh nhau với người ta, hai mươi người này cứ trơ mắt nhìn.
Ta lớn tiếng gọi họ: “Mau tới giúp một tay!”. Hai mươi người này đồng loạt hành động, cuối cùng cũng dập tắt được cuộc tranh chấp vô duyên vô cớ này. Cô nương bị chọc tức đến bật khóc.
“Các người đông người, bắt nạt ta!”