Hắn không thể nói quá nhiều, nói một câu lại phải thở dốc vài hơi mới có thể nói tiếp.
Ta cúi đầu, dùng ngón tay cuốn lấy chiếc khăn tay bên cạnh.
“Nàng trước tiên giải thích cho ta, tại sao nàng lại gả cho ta?”
Hắn còn có mặt mũi mà hỏi ta nữa chứ!
Ta vừa buồn bực vừa bất lực, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe, Tề Ngọc tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Ta nói là "đừng đi tìm Khương Hoa", ta đang giải thích cho nàng, hy vọng cha mẹ đừng hiểu lầm nàng!”
Hắn nói hắn đã cố gắng chống lại cơn mê man đang kéo đến, dùng hết ý chí không ngừng lặp lại mấy câu này, chỉ sợ Hầu gia và phu nhân hiểu lầm ta. Kết quả không biết vì sao, vào tai người khác, lại thành “muốn cưới Khương Hoa”
Hóa ra hai chữ “không” và “tìm”, một sai lầm ngớ ngẩn và nực cười như vậy mà oan trái gả vào đây!
Ta bây giờ chỉ muốn bóp c.h.ế.t Tề Ngọc cho xong.
“Nếu nàng muốn rời đi, ta có thể giải thích với người nhà.”
Tề Ngọc còn khá thấu hiểu, bởi vì xuất giá với ta không phải là ý muốn của chàng, nên chàng thật ra còn muốn kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này hơn cả ta.
Ta ngồi bệt xuống góc tường, trước mắt mịt mờ một mảnh. Bao nhiêu năm nay ta đã quen rồi, dù có khóc cũng chỉ biết khóc thầm. Nước mắt rơi xuống nền nhà trước mặt, nhanh chóng tụ lại thành một vũng nước trong vắt.
Tề Ngọc vẫn còn rất yếu, hắn ngồi một lúc rồi kéo sợi dây bên giường, tiếng chuông đồng bên ngoài vang lên, lập tức có người nối đuôi nhau đi vào. Các nha hoàn và bà tử nhanh chóng làm việc đâu ra đấy, người thì đi lấy nước, người thì lau mặt cho hắn, xong việc lại lặng lẽ lui ra.
Tề Ngọc thấy ta cứ đứng im một góc, trong lòng chợt dấy lên một tia thương cảm.
“Nàng... Nếu không muốn rời đi, tạm thời cứ như vậy đã!”
Nghe giọng điệu của hắn, dường như vẫn còn rất quan tâm đến ta!
Ta ngẩng đầu lên, trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cỗ oán hận, nhưng lại không biết nên hận ai.
Hận cái thời đại này? Hận thân phận này? Hay hận sự phân biệt tôn ti giữa đích thứ?
Ta không biết nên hận cái nào, lời nói ra không khỏi mang theo sự cay nghiệt.
“Phải rồi, Thế tử muốn ta vào cửa thì ta có thể vào, không muốn ta vào thì ta phải đi, ta là cái gì chứ? Một thứ nữ nhỏ bé của Thượng thư phủ, bị các người tùy ý nắm giữ, điều khiển dễ như trở bàn tay!”
Nước mắt lại lăn dài trên má, ta hung hăng lấy tay áo lau đi, nhưng càng lau càng nhiều.
Ta nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Thuở còn thơ bé, ta luôn phải lẽo đẽo theo sau đích tỷ, tỷ ấy bảo gì ta phải làm theo nấy, hễ tỷ ấy không vui là ta lại lãnh trọn một cái tát, mà còn không dám khóc.
Đích mẫu muốn phạt chúng ta, liền bắt chúng ta quỳ trên những viên sỏi sắc nhọn trong sân, tuổi còn nhỏ, đầu gối còn non nớt, đau đớn không sao chịu nổi. Các tỷ muội khác đều được các di nương đến cầu xin và đón về, chỉ có ta bơ vơ không ai đoái hoài.
Sau này mẫu thân ta biết ta bị phạt, cảm thấy mất mặt, liền xông đến, bà và đích mẫu cãi nhau ầm ĩ, từ chuyện đích mẫu chuốc rượu bà đến chuyện đích mẫu không sinh được con trai, mắng đến nỗi đích mẫu đuổi hai mẹ con ta đi.