Cha ta đã tỏ rõ thiện chí như vậy, Tề Ngọc cũng không thể không nể mặt ông. Hai người cứ thế cụng chén liên hồi, ta mới nhận ra Tề Ngọc tửu lượng cao thật, uống mãi không say.
Nếu không phải ta lo chàng còn yếu, không cho chàng uống nhiều, e rằng cha ta đã say mèm dưới đất rồi.
Mẫu thân ta dìu ông ấy, có chút bối rối: “Để Thế tử chê cười, lão gia nhà ta tửu lượng kém, để ta dìu ông ấy vào phòng nghỉ cho tỉnh rượu.”
Sau khi mẫu thân ta lo liệu cho cha ta xong xuôi mới trở ra.
“Thấy Hoa Hoa sắc mặt hồng hào, y phục trang sức lộng lẫy, cả người toát lên vẻ tự tin. So với lúc ở nhà, con bé giờ quý phái hơn hẳn, đủ thấy Hầu phủ không bạc đãi con bé. Ta thân phận thấp hèn, cũng yên lòng. Nhân ngày đầu năm, ta biết thân phận mình nhỏ bé, vẫn xin mạn phép kính Thế tử một chén, cầu chúc Thế tử về sau bình an thuận lợi, vạn sự như ý.”
Mẫu thân ta nói chưa dứt lời, khóe mắt đã đỏ hoe.
Tề Ngọc nghiêng người tránh khỏi lễ của bà, nhận lấy chén rượu rồi uống cạn một hơi, giữ trọn lễ nghi.
“Di nương cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không bạc đãi phu nhân.”
Mắt ta cũng cay cay.
“Di nương, người hà tất phải làm vậy.”
Mẫu thân ta bị rượu làm cay xè khóe mắt, nhưng vẫn cố nén nước mắt nói tiếp:
“Hoa Nhi số khổ, không được sinh ra do chính thất. Lúc nhỏ ta cũng không ưa con bé, nên nó đã chịu nhiều thiệt thòi. Mong Thế tử sau này hãy yêu thương, chăm sóc nó nhiều hơn. Con bé tính tình ương bướng, mong người rộng lòng tha thứ.”
Một chén rượu vào bụng, mẫu thân ta đã ngà ngà say. Từ khi bị chính thất ép uống rượu đến say mèm, bao năm qua bà không động đến một giọt rượu, hôm nay lại vì ta mà phá lệ.
Ta lau vội những giọt nước mắt chực trào, lấy hết can đảm nắm lấy tay Tề Ngọc, chàng không hề rút tay lại.
“Người cứ yên tâm, Thế tử đối xử với con rất tốt.”
Mẫu thân ta rưng rưng nước mắt gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Rời khỏi phủ họ Khương, lòng ta ngổn ngang trăm mối. Chưa kịp thốt lên lời nào, xe ngựa của đích mẫu đã thong thả tiến đến. Nhìn thấy Tề Ngọc đứng trước cửa, nụ cười trên môi đích mẫu vụt tắt, bà ta ngồi trên xe, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Trong lúc đích mẫu đang lúng túng, Tề Ngọc quay sang ta nói: “Phu nhân, nàng thật không biết điều, Khương phu nhân đường xa trở về, nàng còn không mau ra đỡ một tay?”
Ta biết chàng đang bày trò, nhưng cũng chẳng hại gì đến ta, bèn mỉm cười bước tới. Đích mẫu cúi gằm mặt không dám nhìn ta, bà ta sợ không phải ta, mà là Tề Ngọc. Chàng lắm mưu mô quỷ kế, không thể lường trước được.