“Chỉ cách một lớp quần lót mỏng, chàng sợ gì chứ? Chẳng lẽ chàng nghĩ... ta đã lột sạch chàng rồi sao?”
Ta hỏi với giọng đầy ẩn ý.
Tề Ngọc đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào ta, nét mặt cứng đờ, ánh mắt nhất quyết không chịu chạm vào ta.
Công tử bột phóng đãng trong lời đồn, kẻ có cả tá hồng nhan tri kỷ chốn lầu xanh, lúc này nhìn lại chẳng khác nào một chàng trai ngây thơ trong sáng.
Giả tạo!
Ta khinh bỉ hắn trong lòng.
Ban ngày thì còn đỡ, luôn có đám nha hoàn bà tử vây quanh, hắn có thể coi như ta không tồn tại. Nhưng ban đêm thì thật là khốn khổ. Ta nằm bên cạnh hắn, ngủ say sưa, đến cả lúc nào đè lên sợi dây hắn bảo người mang vào cũng chẳng hay.
Tề Ngọc thân thể còn yếu, trở mình cũng khó khăn, lo lắng đến mức cứ đẩy ta mãi.
Ta mơ màng bị ai đó lay tỉnh, dụi dụi mắt, lúng búng hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”
Hắn ở bên cạnh, mặt đỏ bừng như Quan Công.
“Gọi, gọi người vào đây!”
“Chàng muốn gì? Uống nước? Hay là đói bụng? Để ta dậy rót nước cho chàng.”
Ta trở mình định mặc y phục, Tề Ngọc đ.ấ.m một quyền lên giường, phát ra tiếng “ầm” trầm đục.
“Gọi! Người! Vào!”
Ba chữ này, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra, ngay cả ta còn đang mơ màng cũng nghe ra sự khác thường trong giọng hắn.
Ta thấy hắn mặt đỏ tía tai, cổ cũng phồng lên, tay suýt chút nữa cào rách ga giường, lập tức hiểu ra.
“Chàng muốn giải quyết chuyện kia?”
Tề Ngọc giãy giụa định kéo dây gọi người, ta thì chẳng chút xấu hổ, liền từ dưới giường lấy bô đi tiểu ra. Từ khi hắn gãy chân, trong phòng luôn có sẵn một chiếc bô nhỏ, phòng khi chàng không kịp đi giải quyết.
Hôm ấy, hắn với vẻ mặt buồn bực, bảo ta đỡ dậy rồi còn sai ta quay mặt đi. Sau lưng vang lên tiếng nước chảy ào ào, ta đoán hắn đã xong việc, bèn cầm lấy chiếc bô.
“Đầy rồi kìa, hay ngươi muốn mời rượu ta?”
Chỉ một câu nói bông đùa như vậy mà Tề Ngọc giận ta, mấy ngày liền không thèm nói chuyện. Mãi đến ngày Quận chúa nhỏ của phủ Trường công chúa Khánh Dương đến thăm, hắn mới chịu để ý đến ta.
Tề Ngọc ngượng ngùng bảo ta giả vờ ân ái với chàng trước mặt nàng ta.