Thì ra, đánh vào người con gái mình, bà ta cũng biết đau lòng, biết xót xa. Ta còn tưởng bà ta làm bằng sắt, chưa từng biết đau buồn là gì chứ! Trước kia hành hạ chúng ta những đứa con gái thứ, chẳng phải rất cứng rắn sao! Nhưng cũng chỉ là không đau trên người con gái mình thì không thấy đau thôi!
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân. Có câu, con hư tại cha. Tứ cô nương ngang ngược như vậy, ta trước đây còn tưởng nhất định là nhạc phụ dạy dỗ không tốt. Bây giờ xem ra, nhạc phụ không phải người như vậy.”
Tề Ngọc một bộ dạng thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, hướng cha ta hài lòng chắp tay.
“Thôi được, cơm cũng đã ăn, người cũng đã phạt, chuyện này coi như bỏ qua. Chỉ là ta còn phải nhắc nhở nhạc phụ đại nhân một câu. Tứ cô nương ở bên ngoài ăn nói không kiêng dè, ngông cuồng hống hách, rất dễ đắc tội người khác. Nghe nói mùa xuân năm sau sẽ xuất giá, nhạc phụ đại nhân vì chính mình, vì thông gia, cũng nên dạy dỗ cho tốt rồi. Nếu không, nhạc phụ đại nhân đắc tội người khác như thế nào, e rằng đều không rõ ràng.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ tay ta, không để ý đến sắc mặt của cha ta, ôn nhu nói: “Phu nhân, về thôi.”
Ta nhìn thoáng qua Khương Uyển đã đau đến ngất xỉu bên cạnh, trong lòng không có một chút hả hê báo thù nào, ngược lại có một chút cảm giác hụt hẫng nhàn nhạt.
Chúng ta vốn là tỷ muội, sao lại đến nông nỗi này? Giá như nàng ta ngày thường nhường nhịn chúng ta một chút, chúng ta cũng sẽ không oán hận nàng ta đến vậy. Chỉ là, đích thứ tôn ti khác biệt, nàng ta có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không nhường nhịn chúng ta.
Trên đường về, tuyết lại rơi nhiều hơn một chút. Gió lạnh mang theo bông tuyết tạt vào mặt, có một cảm giác lạnh lẽo cô tịch. Tề Ngọc nhìn ra sự thất vọng của ta, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy? Ta phạt nàng ta, nàng không vui sao?”
Ta thở dài, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe. Vì tuyết rơi nên xe ngựa đi rất chậm. Trên đường không thấy người qua lại, khắp nơi đều là một màu trắng xóa.
“Nói lời này có thể chàng không tin, nàng ta bị đánh, ta chỉ có cảm giác thê lương như thỏ c.h.ế.t cáo buồn. Cùng là nữ nhi của cha, cho dù là đích nữ, chỉ cần ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ấy, nữ nhi ngày xưa được yêu thương như tròng mắt, ông ấy cũng nói đánh là đánh. Cái sự tàn nhẫn đó, nhìn mà thấy kinh hãi.”
Tề Ngọc nghe ta nói xong, cười khẩy một tiếng. Ngón tay hắn khẽ gõ vào vách xe ngựa, phát ra âm thanh khe khẽ.
“Những kẻ có thể leo lên cao, không mấy ai là người mềm lòng. Đừng nói là nữ nhi, đến lúc quan trọng, nhi tử cũng có thể hy sinh!”
Bên trong xe ngựa lập tức trở nên yên tĩnh, hai chúng ta không ai nói thêm lời nào nữa, chỉ còn lại tiếng bánh xe nghiến trên tuyết.
Mùa đông năm nay, hoặc là không có tuyết, hoặc là một khi đã rơi thì kéo dài cả nửa tháng. Ta cũng đã lâu không nhìn thấy mặt trời, chỉ cảm thấy cả người lười biếng không muốn động đậy.
Ngay cả Tề Ngọc, người suốt ngày ru rú trong nhà đọc sách, cũng cảm thấy ta có vẻ không bình thường. Trước đây ta luôn nhõng nhẽo đòi ra ngoài, bây giờ cũng ngoan ngoãn ngồi xổm trong nhà nặn người tuyết.
Bà bà sợ ngã, đứng ở hành lang nhìn một lúc, chỉ huy ta nặn ra một con thỏ to tướng.
“Con thỏ này nặn đẹp đấy. Ngọc nhi tuổi thỏ, nó nhìn thấy nhất định sẽ thích!”
Nói xong, bà liền sai người khiêng hắn từ trong phòng ra. Tề Ngọc vẻ mặt không tình nguyện: “Thỏ có gì đẹp mà xem?”
Bà bà ngắt lời hắn: “Ngươi có hiểu cái gì gọi là tình thú không? Lấy cặp hồng ngọc bồ câu huyết trong phòng ngươi ra, làm mắt cho con thỏ chắc chắn sẽ đẹp lắm!”
Bà bà tuổi tuy lớn, tính tình vẫn còn như trẻ con.
Tề Ngọc giãy nảy: “Cặp hồng ngọc bồ câu huyết đó là do trong cung ban thưởng, ta còn muốn dùng để làm thắt lưng!”
Bà bà lại không quản nhiều như vậy, dẫn người đi lục soát.
Tề Ngọc chân cẳng bất tiện, liền vội vàng chỉ huy ta đẩy hắn đi chặn bà bà. Ta vừa chạy hai bước lại trượt ba bước, cuối cùng vẫn không đuổi kịp bà ấy.
Mắt con thỏ tuyết lấp lánh ánh đỏ rực giữa tuyết, làm Tề Ngọc đau đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, hận không thể bay qua mà móc ra. Mẫu tử hai người đuổi bắt nhau, ta ở một bên yên lặng như bù nhìn rơm, chẳng dám phát ra tiếng nào.
Tề Ngọc biết rõ sau khi ta từ Khương phủ trở về vẫn luôn buồn bã không vui, trong lòng chàng sốt ruột nhưng lại không biết làm sao để dỗ dành ta. Mấy ngày trôi qua, thấy ta không thiết tha đến cơm nước, chàng lo lắng ta có tâm sự chất chứa trong lòng rồi sinh bệnh, lại thấy tuyết đã ngừng rơi, chàng bèn tự mình lăn xe lăn đến tìm ta.
Ta ậm ừ mãi mà vẫn không để ý đến chàng, Tề Ngọc đành khẽ ho một tiếng rồi mở lời:
“Gần đây có một đoàn người Tây Vực đến Thiên Hương lâu biểu diễn, cả nam lẫn nữ đều biết múa hát, dân chúng trong kinh thành mấy hôm nay chẳng ai là không đi xem cả. Nàng có muốn cùng ta đến đó xem không?”
Ta u sầu nhìn cành cây khô bên cửa sổ, thở dài, vẻ mặt chán nản. “Vui không?”
Tề Ngọc gật đầu lia lịa: “Vui lắm! Lúc đông người cứ như đi hội, còn có người bưng điểm tâm đi lại rao bán, bánh Hồ và hương liệu của Tây Vực đều ngon lắm, nàng có muốn đi không?” Chàng tha thiết dụ dỗ ta.
Ta lại thở dài. “Thế tử lại không đi cùng ta, ta không dám đi.”
Tề Ngọc nhíu mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi lại buông ra, cuối cùng gượng cười đáp:
“Vốn đã nói là muốn nàng cùng ta đi xem náo nhiệt, ta làm sao có thể không đi chứ?”
Trong lòng ta cười thầm, nghĩ thầm ta còn trị không được ngươi sao? Nhưng trên mặt vẫn tỏ ra một bộ dạng u sầu.
“Haiz! Lòng tốt của Thế tử khó chối từ, vậy thì cùng đi thôi!”