Chúng ta ở Thục địa dưỡng thương gần một năm mới trở về kinh thành. Độc Cô Tuyệt suýt chút nữa bị Mạnh Quyết trói mang về kinh thành, nhưng sau đó lão già này đã chạy thoát.
Chu Tú Cầm lưu luyến không rời, một năm nay, nàng ấy đã thân thiết với chúng ta, vừa nghĩ đến từ nay về sau không còn gặp lại nữa, cô nương nhỏ trong lòng buồn bã vô cùng. Dù không còn khóc lóc, nhưng mấy ngày qua nét cười đã hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Mạnh Quyết chọc ghẹo: “Khương Hoa không cần muội nữa rồi!”
Chu Tú Cầm tức giận đến bật khóc, vừa chạy vừa kêu oa oa.
Trên đường về kinh thành, thỉnh thoảng Tề Ngọc cũng cưỡi ngựa chạy vài vòng cho khuây khỏa, nhưng vì chân mới khỏi nên không thể phi nước đại quá lâu. Hắn cưỡi trên lưng ngựa, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tố Tâm đứng bên cạnh, lẩm bẩm như một bà lão: “Ôi chao, ai biết thì rõ là Thế tử đã khỏi chân, ai không biết còn tưởng con thỏ nào đang tung tăng chạy nhảy!”
Ta lắc đầu, vừa buồn cười vừa bất lực: “Ngươi quên lúc ngươi say xe ngựa, Thế tử còn sai nha hoàn chăm sóc ngươi đó sao?”
Tố Tâm bĩu môi: “Ta chẳng qua là lo lắng cho người thôi mà.”
Chẳng mấy chốc, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Tề Ngọc đội nắng to chạy về, trên tay cầm một bó hoa dại không biết hái được từ đâu.
“Nương tử, nàng xem!”
Ý chàng vốn là tốt, nhưng ta nhìn thấy trong đám hoa có con sâu đang bò, sợ quá hét toáng lên rồi ném cả bó hoa đi. Khiến mọi người trong ngoài xe ngựa đều phá lên cười.
Trên đường đi, chúng ta vừa đi vừa nghỉ, chàng đã rám nắng hơn, cũng cường tráng hơn nhiều, chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời như thuở nào.
“Nhìn người cứ như chồn nhìn gà mái vậy.”
Đây là lời miêu tả của Tố Tâm, nghe mà ta đau hết cả đầu, cả nhà chủ tớ này đều có cách nói năng kỳ quặc.
Buổi tối nghỉ lại khách điếm, ta giúp chàng xoa bóp chân, xoa một hồi, Tề Ngọc nắm chặt lấy tay ta. Chàng khẽ ho một tiếng, rồi hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn ta không rời.
“Khương Hoa, khi về đến kinh thành, chúng ta động phòng nhé!”
Ta nghe xong mặt đỏ bừng, cúi gằm đầu xuống không dám nhìn chàng. Ta vốn nghĩ chàng không thích ta, nào ngờ có ngày chàng nói với ta rằng, cái ngày chàng rơi xuống nước, ta đã không chút do dự nhảy xuống, nắm chặt lấy tay chàng. Ngay lúc đó, chàng đã nghĩ, cả đời này nếu có thể cưới một người phụ nữ vì mình mà chẳng màng đến bản thân thì thật tốt.
“Chỉ là ta là một kẻ tàn phế, vốn định cả đời này cứ thế mà sống, nào ngờ oan gia ngõ hẹp, ta lại nên duyên vợ chồng với nàng.”
Đối diện với lời tỏ tình của chàng, tim ta đập loạn nhịp. Lại nghe chàng nói muốn động phòng, ta cắn môi, chỉ cảm thấy mình không còn dám nhìn chàng nữa. Cuối cùng, không chịu nổi ánh mắt chàng nhìn chăm chú, ta đành khẽ ừ một tiếng.