• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt đất nhanh chóng phủ một lớp tuyết trắng xóa. Thư Bình nhanh trí, trước tiên cho người đến Hầu phủ đưa xe ngựa tới, rồi lại tự mình chạy một chuyến đến Khương phủ. 

Cha ta sợ đến mức giữa trời tuyết lớn phải đích thân đứng ở cửa nghênh đón.

Ta xuống xe trước, sau đó lại dìu Tề Ngọc xuống. Hắn ngồi trên xe lăn, không chút khách khí hướng cha ta mà trách cứ nghiêm khắc: “Thượng thư đại nhân nuôi dạy ra một nữ nhi tốt thật!”

Cha ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Khương Uyển đang rụt cổ không dám nói một lời ở bên cạnh, trong lòng hận không thể nuốt sống nàng ta.

“Là lão phu quản giáo không nghiêm, để đứa con bất hiếu này chọc giận hiền tế. Còn không mau lăn vào đây?”

Khương Uyển đi một bước ngã hai bước, tay chân cùng dùng bò vào trong. Cha ta khúm núm dỗ dành Tề Ngọc vào phủ, còn không thèm liếc nhìn ta lấy một cái.

Tề Ngọc quay đầu gọi ta: “Phu nhân, còn không mau theo sau? Kẻo nhạc phụ đến cơm cũng không nỡ để dành cho nàng!”

Lời này khiến cha ta không biết nên cười hay nên khóc, chỉ biết đỏ mặt tía tai nhìn ta, há miệng rồi lại không biết nên nói gì. Bao nhiêu năm nay, ta đã quen cẩn thận dè dặt, hắn cũng quen cao cao tại thượng, quen với sự thấp hèn im lặng của ta, còn chưa từng có lúc nào nhìn ta bằng con mắt ngay thẳng.

Bị Tề Ngọc một câu vạch trần, cha ta xấu hổ vô cùng. Nhưng mà hắn là lão làng chốn quan trường, xấu hổ cũng chỉ là trong chốc lát, không quá một lát đã khôi phục lại tâm trạng.

Cha ta hiếm khi ôn hòa cười với ta: “Nữ nhi ngoan, còn không vào nhà? Đã đến cửa nhà rồi, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh lên, nương của con mấy hôm trước còn nhắc đến con, nói con không về thăm bà ấy đấy!”

Để che giấu việc vừa rồi làm ngơ ta, cha ta đã lôi mẫu thân ta ra. Ta không để ý đến hắn, mà là đi lên phía trước đẩy Tề Ngọc.

Một đường im lặng, chỉ có cha ta không ngừng lải nhải giải thích. Trong lòng hắn, đích tỷ vẫn quan trọng hơn. Còn về phần ta? Một thứ nữ gả cho người tàn phế để xung hỉ, sau này e là chẳng thể làm nên trò trống gì. Hắn kiêng dè Tuyên Bình hầu, kiêng dè Tề Ngọc, nhưng duy chỉ không kiêng dè ta.

Cho nên, khi Tề Ngọc đến đòi một lời giải thích, cha ta mí mắt cũng không chớp một cái mà nói: “Chuyện lần trước, hai nhà chúng ta chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Khương Hoa gả qua, Hầu phủ sẽ không so đo chuyện của Uyển nhi nữa. Sao hôm nay Thế tử lại nhắc đến, chẳng lẽ có ai nói xấu gì với ngài sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK