Người đến là Thế tử Tề Ngọc của phủ Tuyên Bình hầu, cũng là công tử nhà quyền quý ăn chơi trác táng và vô dụng nhất kinh thành. Phủ Tuyên Bình hầu đời đời đều là võ tướng, chỉ có đến mấy đời gần đây, hoặc là tư chất tầm thường, hoặc là văn võ đều không thành.
Chỉ riêng Tề Ngọc là có thiên tư thông minh, nghe đồn có thể nhìn qua là nhớ, người khác đọc sách phải dùng đến khổ nhục kế, còn hắn chỉ cần lật sách qua một lượt là có thể dựa vào trí nhớ mà đọc thuộc lòng tất cả bài văn. Đáng tiếc là hắn không chịu học hành, cái đầu thông minh không chịu dùng vào việc chính đáng, ngày ngày chỉ biết trêu mèo ghẹo chó, la cà chốn lầu xanh, nhậu nhẹt, là khách quen của sòng bạc, cũng là người quen của trường đấu, cái gì hắn cũng chơi, cái gì hắn cũng biết, đá gà, chọi dế, cá cược, không gì là hắn không biết, không gì là hắn không giỏi.
Cũng bởi vì hắn thực sự quá đỗi vô học nên đến nay vẫn chưa có mối hôn sự nào. Hoặc là hắn chê người ta nhắm vào gia thế của hắn, hoặc là người ta chê hắn bất tài, cứ lần lữ mãi, đến hai mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân.
Chỉ thấy vị công tử này mặc một bộ y phục màu đỏ lòe loẹt thêu chỉ vàng, cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn. Con ngựa ấy toàn thân không một sợi lông tạp, trắng muốt không tỳ vết, bốn cái chân khỏe khoắn giẫm đạp không ít cá, phi nước đại tới, y phục đỏ tung bay trong gió, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ, màu sắc rực rỡ nổi bật trên lưng ngựa trắng, khiến người ta khó quên.
Hắn cầm chiếc diều trong tay, nhìn xuống chúng ta từ trên cao.
“Chủ nhân đâu? Ta mang diều đến trả đây!”
Hắn có dung mạo tuấn tú, dù ăn mặc lòe loẹt cũng không thể che giấu vẻ đẹp tuyệt trần của hắn, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng, khi nhìn người khác luôn mang theo ba phần cười, ánh mắt sáng ngời và trong trẻo, tuy là một công tử bột nhưng không khiến người ta chán ghét.
Chỉ là khi hắn đến gần, khí chất cao quý được nuông chiều từ bé khiến người ta không dám trả lời.
“Kia, kia là diều của tỷ tỷ nhà họ Khương!” Một cô nương đột nhiên chỉ về phía ta nói.
Sợ đến mức tim ta như nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ sợ Tề Ngọc bước về phía ta. May mắn thay, đích tỷ đang đứng bên cạnh ta, Tề Ngọc tưởng rằng đó là diều của đích tỷ làm, hắn liền xuống ngựa, trên người còn vương chút hơi ẩm.