• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu nương tử kiên trì như vậy, hẳn là cùng phu quân tình thâm nghĩa trọng. Lão phu cũng không phải kẻ thấy c.h.ế.t không cứu, chỉ là muốn thử thách quyết tâm của ngươi. Vậy đi, chỉ cần ngươi quỳ trước cửa lão phu ba ngày ba đêm không ăn không uống, lão phu sẽ đồng ý xem xét chân thương cho phu quân ngươi. Nhưng có một điều, chữa được hay không, sau này các ngươi không được tìm lão phu gây phiền phức!”

Mạnh Quyết vừa nghe thấy yêu cầu hà khắc như vậy, lập tức sốt ruột. Hắn vỗ cửa, giọng điệu bực tức: “Độc Cô lão đầu, ngươi ra đây cho ta! Không phải là trả thù chuyện ta lấy trộm thuốc của ngươi lần trước sao? Ta đã xin lỗi ngươi rồi còn gì? Ngươi có bản lĩnh thì nói thẳng với ta, đừng làm khó đệ muội của ta!”

Độc Cô Tuyệt cười lớn.

“Tiểu tử, ngươi cũng biết ta đang làm khó ngươi. Nếu không phải vì thấy nàng một tấm chân tình, chỉ vì ngươi, lão phu cũng không có lý nào chữa thương cho phu quân nàng! Lão phu nói đến đây thôi, tiểu nương tử tự mình cân nhắc mà làm! Ba ngày sau, lão phu tự nhiên sẽ mở cửa cứu người, nhưng nếu ba ngày này ngươi bỏ cuộc giữa chừng, đừng trách lão phu nuốt lời!”

Nhà tranh của Độc Cô Tuyệt nhìn không lớn, nhưng bên trong lại rộng rãi khác thường. Trong phòng của hắn cái gì cũng có. Lão còn thích ăn thịt hun khói, người nhà bệnh nhân đã muối sẵn rất nhiều mang đến cho hắn, còn có cá hun khói và dưa muối, tự nhiên là không để hắn bị đói.

Đến tối, nhà tranh của hắn bốc lên làn khói trắng mỏng manh, cùng với mùi thơm của thảo dược, mùi thịt hun khói và cơm như có móc câu, khiến người ta thèm nhỏ dãi, đói đến mức bụng dạ không ngừng kêu réo.

Mạnh Quyết thấy ta quỳ trên đất không nhúc nhích, nóng ruột đi tới đi lui.

“Độc Cô Tuyệt, ngươi có chuyện gì cứ nhắm vào ta, nàng chỉ là một nữ nhi yếu đuối, hà tất phải làm khó nàng? Ta thương lượng với ngươi, ta quỳ thay nàng được không?”

Độc Cô Tuyệt căn bản không để ý đến hắn, càng khiến Mạnh Quyết tức giận đến mức nhảy dựng lên.

“Đệ muội, muội đứng dậy đi, chúng ta không cần tìm lão già này nữa. Ta không tin, trên đời này không còn ai khác có thể chữa chân cho Tề Ngọc!”

Nghe đến đây, Độc Cô Tuyệt trong nhà lại cười lớn, tiếng cười của hắn ngạo mạn vô cùng.

“Tiểu tử, không phải ta khoác lác, bây giờ ngươi cứ việc xuống núi, tùy ý đi tìm, nếu ngươi có thể tìm được người chữa xương giỏi như lão phu, lão phu cam tâm tình nguyện gọi ngươi một tiếng gia gia!”

Ta sợ Mạnh Quyết nhất thời tức giận làm ra chuyện gì không thể cứu vãn, bèn quỳ trên đất khẩn cầu: “Quận vương đừng nói nữa, đã cầu xin đến đây rồi, chẳng lẽ lại có thể bỏ cuộc giữa chừng sao? Vì Thế tử, ta cam tâm quỳ ba ngày ba đêm, chỉ mong thần y có thể xem xét vết thương cho Thế tử. Ta thật sự không muốn nhìn thấy Thế tử bị người ta gièm pha nữa, chàng không nên cả đời phải ngồi trên xe lăn.”

Nghe những lời của ta, ngay cả kẻ lỗ mãng như Mạnh Quyết cũng có chút động lòng. Hắn quay đầu đi không dám nhìn ta, mũi khịt khịt mấy cái, cũng “bịch” một tiếng quỳ xuống.

“Đệ muội, mọi chuyện đều là do ta mà ra, phải quỳ cũng là ta quỳ. Nếu không phải vì ta, các ngươi cũng sẽ không bị làm khó đến mức này. Ta không có bản lĩnh gì khác, chỉ có cái xương cốt cứng rắn. Nếu muội quỳ đến hỏng cả hai chân, sau này, sau này ta sẽ nuôi muội!”

Nghe những lời này, ta chỉ biết trợn trắng mắt.

Trên núi gió nhẹ thoảng qua, không khiến người ta cảm thấy nóng bức, ngược lại có chút lành lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK