• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt đó trắng trợn quét về phía ta, khiến ta nhớ lại lúc ta còn nhỏ. Cha ta ôm Khương Uyển, chọc nàng ta cười ha hả. Đích mẫu ở một bên thần tình điềm đạm nhìn hai cha con này. Còn chúng ta, một đám thứ nữ, tuổi tác không chênh lệch mấy, đều ngồi bên dưới, ngóng trông nhìn bọn họ một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

Khương Uyển tuổi tuy nhỏ, nhưng phẩm hạnh lại xấu. Nàng ta chỉ vào chúng ta hỏi: “Cha, tại sao cha không ôm bọn họ?”

Cha ta không thèm nhìn chúng ta một cái, mở miệng liền nói: “Bọn họ làm sao có thể so với Uyển nhi? Con là đích nữ của cha. Sau này mẹ con sinh được đích tử, cũng giống như Uyển nhi, chính là tiểu chủ nhân của phủ chúng ta. Con thứ phải nghe lời các con. Phải có trên có dưới!”

Khương Uyển vui vẻ vỗ tay cười, cha ta lại chưa từng hỏi bọn thứ nữ chúng ta có buồn không. Thứ nữ thì cũng là nữ nhi của ông ấy, nhưng trong mắt ông ấy, chúng ta thậm chí còn không được coi là người. Ông ấy vui, thì kéo đến nói chuyện, trêu đùa một chút; không vui, thì coi như chúng ta không tồn tại. Nuôi một con ch.ó con mèo, còn có thể vẫy đuôi với ông ấy, nuôi chúng ta, chỉ tổ khiến ông ấy lỗ vốn.

Cho nên ta chưa từng kỳ vọng vào tình thương của cha, chính vì không kỳ vọng, nên mới không đau lòng.

Tề Ngọc thậm chí còn không thèm cười với cha ta một cái. Mặc cho cha ta nói hết lời, hắn vẫn kiên quyết chỉ muốn trừng phạt Khương Uyển.

“Hoặc là ném nàng ta xuống nước để nàng ta hôn mê vài tháng, hoặc là nhạc phụ đại nhân trước mặt ta đánh nàng ta một trận để nàng ta nhớ lâu. Nếu ta có lòng trừng trị, e rằng Khương Uyển muốn gả chồng cũng khó.”

Tề Ngọc nhìn cha ta với vẻ nửa cười nửa không, giọng điệu không hề nhượng bộ, tiếp tục nói: “Nếu ta dâng tấu chương, tố cáo nhạc phụ tội dung túng nữ nhi làm người bị thương, không biết nhạc phụ cảm thấy thế nào?”

Cha ta không ngờ Tề Ngọc không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã độc ác như vậy, trong nháy mắt bị dọa đến mức môi run rẩy. Hắn không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán. Mặc dù lo lắng đến mức xoay vòng vòng, cũng chỉ có thể không ngừng nói lời hay ý đẹp. Thấy Tề Ngọc không hề động lòng, còn thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện với ta, hắn cuối cùng cũng thông suốt.

Cha ta do dự một lát, cười gượng đến kéo ta: “Hảo nữ nhi, đã lâu không gặp, khí sắc con thật tốt.”

Ta gật đầu, thật sự không biết nên nói gì với ông ấy. Thấy sắc mặt Tề Ngọc đã dịu lại, ông ấy lập tức tiếp tục cố gắng: 

“Bọn hạ nhân làm sao vậy? Ngũ cô nương đã về, còn không mau mời Liễu di nương đến đây? Một lũ vô dụng!”

Mẫu thân ta vốn họ Liễu, sau khi làm thiếp của cha ta thì trở thành Liễu di nương. Bà ấy luôn ở trong hậu viện, bình thường không bao giờ ra phía trước. Vì cha ta đã lên tiếng, mẫu thân ta nhanh chóng được đưa đến. Mẫu thân ta vừa nhìn thấy ta, chưa kịp nói gì, khóe mắt đã đỏ hoe.

“Cung nghênh Thế tử.” Mẫu thân ta hành lễ với Tề Ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK