Cô nương có bậc thang để xuống, nức nở vài tiếng, lại hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Quyết mấy cái, hận không thể moi ra mấy miếng thịt của hắn.
“Tỷ tỷ, tỷ là người tốt, ta không giận nữa, nhưng hắn là kẻ xấu, hứ!”
Mạnh Quyết thật là quá vô tư, vừa rồi còn tức giận vì m.ô.n.g ngựa bị nàng ta c.h.é.m bị thương, bây giờ lại cười toe toét với nàng ta: “Nếu ta là kẻ xấu, với thân hình nhỏ bé của ngươi, vừa rồi đã phải tóm ngươi lên ném ra ngoài rồi, ha ha ha ha ha ha!”
Chao ôi, hắn vừa mở miệng, cô nương lại bắt đầu khóc òa lên. Vừa khóc vừa thổi vào chiếc còi gỗ đeo trên cổ. Một tiếng rít chói tai vang lên, xung quanh lập tức xuất hiện một đám thanh niên địa phương với ánh mắt hung dữ.
“Đại tiểu thư, kẻ nào dám bắt nạt người?”
Cô nương hung hăng lau nước mắt, chỉ vào Mạnh Quyết nói: “Chính là tên nhãi này, xử hắn cho ta!”
Đám người địa phương giơ cao d.a.o rựa định c.h.é.m tới, may mà quan sai trạm dịch địa phương nhận được tin đã kịp thời chạy đến.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng căng thẳng này, họ vội vàng quát lớn: “Chu Tú Cầm, còn không mau bảo ca ca ngươi cho người dừng tay? Đây là Tiểu quận vương từ kinh thành đến! Ta thấy ngươi thật to gan lớn mật!”
Cô gái xinh đẹp tên Chu Tú Cầm đỏ hoe đôi mắt, như một chú thỏ con, vẻ mặt đầy khó tin.
“Ngươi nói bậy, hắn? Còn là Quận vương?”
Mạnh Quyết tiếp tục cười ngốc nghếch.
“Tại sao ta lại không thể là Quận vương?”
Hắn lấy ra tấm thẻ bài đặc chế của hoàng gia đeo bên hông, Chu Tú Cầm không tin cũng phải tin.
Viên quan sai chắp tay hướng về Mạnh Quyết: “Xin Quận vương thứ lỗi, cô nương này là muội muội của người quản lý vận tải đường thủy ở bến tàu, tính tình không tốt lắm, giống như quả pháo, châm một cái là nổ, xin ngài niệm tình nàng còn trẻ tuổi bồng bột và nông nổi, đừng chấp nhặt với nàng.”
“Ta nông nổi chỗ nào? Rõ ràng là hắn đá ta trước! Mặt ta còn dính bùn đây này!”
Viên quan sai lại trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt như muốn bóp c.h.ế.t nàng ngay tại chỗ.
“Thường dân bách tính nhìn thấy Quận vương phải quỳ xuống dập đầu, ngươi đã làm chưa?”
Chu Tú Cầm bị người ta dùng vài lời lẽ làm tổn thương lòng tự trọng, òa khóc chạy đi mất.
Mạnh Quyết còn ở đó đổ thêm dầu vào lửa: “Nàng ta không những không chịu quỳ xuống, còn dám làm bị thương ngựa của ta!”
Ta sắp bị hắn làm cho tức chết. Đã nói là đến để chữa chân cho Tề Ngọc, vậy mà còn chưa gặp được thần y, hắn đã gây sự đánh nhau với người ta rồi. Hèn gì có thể bị người ta gài bẫy hãm hại Tề Ngọc, đổi lại là người khác có đầu óc một chút thì tuyệt đối không thể mắc lừa như vậy!