Ta ngủ một giấc thật ngon, thấy Tề Ngọc vẫn còn say xe, e rằng phải đến mười ngày nửa tháng nữa hắn mới có thể cùng lên núi. Hôm sau, ta bàn bạc với Mạnh Quyết, mang theo một số ít người, đi trước đến chỗ thần y thử vận may.
Tố Tâm lồm cồm bò dậy, vẫn chưa hết say xe, đi đứng loạng choạng. Ta giao Tề Ngọc cho nàng chăm sóc, dặn dò nàng mỗi ngày phải xoa bóp chân cho chàng, tránh để cơ bắp bị teo lại.
Tố Tâm khóc nức nở: “Phu nhân, nô tỳ không yên tâm để người lên núi một mình, nô tỳ muốn đi cùng người!”
Ta bảo nàng yên tâm trông coi Tề Ngọc: “Ngươi trông coi cho tốt vị Thế tử nhà ngươi là được rồi!”
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, ta cùng Mạnh Quyết mang theo mấy người liền lên núi.
Ô Thảo Lư của Độc Cô Tuyệt nằm trên một ngọn núi nào đó ở đất Thục. Nơi đây quanh năm sương mù dày đặc, núi non hiểm trở, nếu trong nhà không có người bệnh, sẽ chẳng ai muốn tìm đến hắn. Trước tiên phải vượt qua màn độc chướng đã là thử thách đầu tiên, chưa kể còn phải leo lên ngọn núi cao chót vót kia. May thay, quan sai ở trạm dịch đã tìm cho chúng ta một người địa phương làm hướng dẫn, không ai khác, chính là Chu Tú Cầm - người hôm qua mới đánh nhau với Mạnh Quyết.
Viên quan sai mỉm cười giải thích:
“Quận vương, Thế tử phu nhân, hai vị đừng nhìn cô bé này nhỏ con, tính tình không tốt, nhưng lại là người quen thuộc nhất với vùng núi này. Nàng và ca ca của nàng từ nhỏ đã lớn lên trên núi này, có thể đi lại mà không cần mở mắt, để nàng ấy dẫn đường là thích hợp nhất.”
Mạnh Quyết cau mày, vẻ mặt chán ghét: “Chỉ là con bé này thôi sao?”
Chu Tú Cầm quả nhiên tính tình nóng nảy, vừa nghe hắn nói, lập tức nổi giận, bị quan sai liếc mắt một cái liền kiềm chế lại.
“Ca ca cô ấy năm xưa nợ ta một ân tình, nên lần này ta để Tú Cầm dẫn hai vị đi, coi như là trả lại ân tình cho ta. Tiểu cô nương tuy tính tình không tốt, nhưng thực ra rất mềm lòng!”
Vị quan sai này quả là người tinh tế, khéo vun đắp mối quan hệ với cả Hầu phủ lẫn Công chúa phủ bằng chính ân tình của mình. Đúng như dự đoán, Mạnh Quyết vỗ vai hắn, khen ngợi: “Tốt lắm! Sau này có việc gì cứ nói, ta nợ ngươi một ân tình đấy!”
Vị quan sai khiêm nhường đáp rằng không dám, rồi chúng ta mới chia tay hắn.
Trên đường đi, ta không khỏi thắc mắc: “Lần trước Quận vương không có người dẫn đường, vậy đã lên núi bằng cách nào?”
Mạnh Quyết gãi đầu, cười hề hề: “Ta tình cờ gặp được mấy người đi tìm thần y, thế là đi theo họ lên núi luôn. Để được đi cùng, ta còn phải khiêng bệnh nhân giúp, mệt đến nỗi tay run bần bật. May mà chuyến đi không uổng công.”
Trong tay hắn là mấy viên thuốc đen sì.
“Ta trộm được từ chỗ Độc Cô Tuyệt đấy, lát nữa mỗi người uống một viên, có thể giải độc chướng.”
Ta trố mắt không tin nổi, Mạnh Quyết này còn là người không vậy? Lại dám trộm thuốc của Độc Cô Tuyệt?
Ôi trời ơi, thuốc này ăn được không? Nhỡ có độc thì sao?