• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Tô gia gặp phải quá rõ ràng, mấy câu nói của Tô Mị bảy phần thật ba phần giả, ăn miếng trả miếng, gán cái tội cay độc ghen tỵ cho Vương Lan Nhi.

Ban đầu Vương Lan Nhi sững sờ, tiếp theo vội vã tranh luận, nói: “Tỷ nói bậy, ta ép tỷ lúc nào chứ? Chính bản thân tỷ làm người chẳng đứng đắn mà còn đi trách ngược lại người khác!”

Nàng ta sốt ruột, không tự chủ được mà dùng phương ngữ, cái giọng nói quái dị này khiến cho người xung quanh cười ồ lên.

Mặt Vương Lan Nhi đỏ đến tận mang tai, nước mắt lại sắp rơi xuống tí tách.

Tô Mị tiến lên một bước, giữa lông mày hiện lên mấy phần u sầu, lộ ra vẻ vô cùng nhu nhược, nhưng bên trong lời nói thì hoàn toàn ngược lại: “Đồ hèn hạ không biết xấu hổ, có khóc đến chết cũng không có ai quan tâm ngươi đâu!”

Âm thanh của nàng rất rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe thấy.

Đây là lần đầu Vương Lan Nhi bị người khác mắng như vậy, ngay cả khóc cũng quên mất. Nàng ta gắng gượng đè nén cơn tức giận lại, nói: “Tỷ, tỷ… lại có thể nói ra cái loại từ ngữ dơ bẩn như thế này, sao còn giống như tiểu thư khuê các nữa, quả thật quá mất thân phận!”

Tô Mị khóc, nói: “Ta thừa nhận, có rất nhiều chuyện ta làm không tốt, nhưng mà ta không có ác ý. Ta nghĩ muội là cô nương lương thiện như thế, vậy thì chắc chắn sẽ hiểu cho ta phải không? Tính khí của ta lanh lẹ, có gì nói đó, chưa từng che giấu điều gì, cho nên nghe thấy muội nói không đúng ta đã chỉ ra rồi, có lẽ đã khiến cho muội lúng túng lâm vào thế bí.”

“Nhưng mà ta không cố ý, xin muội bao dung một chút.” Tô Mị nắm chặt lấy tay Vương Lan Nhi, mặt đầy chân thành: “Nhà của ta và Từ gia cũng đã qua lại với nhau ba đời rồi, không phải nói cắt đứt là cắt đứt, mà muội lại là chất nữ của Từ bá mẫu, dù sao cũng không phải người ngoài, hi vọng sau này chúng ta có thể sống hòa thuận với nhau, được không?”

Vương Lan Nhi hơi há hốc mồm, cái lý lẽ này sao nghe lại quen tai thế?

Tô Mị cố gắng chịu đựng để không bật cười, trên mặt còn tiếp tục giả bộ đơn thuần, vô cùng khổ cực: “Vương muội muội, chúng ta phải trở thành một đôi tỷ muội tốt, thật tốt, không bao giờ cãi nhau nữa, đã nói rồi đó nha.”

Sau đó nàng lại gần bên tai Vương Lan Nhi, cười nhẹ nói: “Muội có gả cho Từ Bang Ngạn thì hắn ta cũng sẽ không thích muội, bởi vì muội chỉ là cái thứ bỉ ổi khiến cho người khác buồn nôn, hắn ta chỉ tin ta mà thôi.”

Đầu Vương Lan Nhi vang lên tiếng “ù ù”, ngay lập tức mất lý trí, dùng sức hất tay của Tô Mị, chỉ vào Tô Mị mà mắng: “Con khốn, ngươi đừng có mà khiêu khích, không ai tin ngươi đâu.”

Lời vừa thốt ra, những người xem ồ lên.

Vương Lan Nhi vô cùng hối hận vì đã nói sai, thấy Tô Mị đang cầm khăn giả khóc, nàng ta hận không thể tiến lên cào rách khuôn mặt giả dối của nàng, để mọi người nhìn thấy phía dưới khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia xấu xí đến nhường nào.

Nhưng nàng ta không thể, cũng không dám, chỉ cố gắng chịu đựng nghẹn khuất, cắn răng cười làm lành nói: “Ta nóng nảy quá rồi, tỷ tỷ đại nhân đại lượng, sẽ không trách ta chứ?”

Tô Mị giật mình nhìn nàng ta: “Muội vô duyên vô cớ nhục mạ ta, còn muốn ta không tức giận mà tha thứ cho muội sao? Nếu ta không tha thứ cho muội thì có phải do lòng dạ ta nhỏ mọn không? Thật xin lỗi, muội nên đi lên miếu hỏi xem Bồ Tát trong đó có thể làm được không.”

Những kẻ vây xem cười vang một trận, mọi người đè giọng xuống chỉ chỉ trỏ trỏ, rỉ tai thì thầm xì xào bàn tán, còn nháy mắt ra hiệu rồi cười khanh khách không ngừng.

Bị sa vào bẫy của Tô Mị nhưng lại không có cách nào bàn cãi, nàng ta vô cùng giận dữ nhưng lại không có chỗ nào để trút, đến mức cả khuôn mặt của Vương Lan Nhi đều vặn vẹo.

Lần trước ở Từ gia nàng ta làm cho Tô Mị tức giận đến mức đi thẳng một mạch, vốn cho rằng đây chỉ là một con thỏ trắng có chút tâm cơ, không ngờ lại là một con hồ ly xảo trá âm hiểm!

Vương Lan Nhi tức muốn chết nhưng lại không có cách nào, đành phải che lấy mặt quay người lên kiệu, mau chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Trong mắt Tô Mị ngấn lệ, nhưng khóe miệng nàng cong lên một cách đầy kín đáo.

Không còn náo nhiệt nữa, những người vây xem cũng dần dần giải tán.

Yến Nhi khép miệng đã cong lên nửa ngày, xoa xoa phần quai hàm mỏi nhừ, nhìn Tô Mị bằng ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Tiểu thư, người thật sự muốn kết giao bằng hữu với nàng ta sao? Nô tỳ thấy nàng ta không tốt lành gì.”

Tô Mị lau khô nước mắt, liếc nàng ta một cái, nói: “Xem ra ta diễn thành công rồi. Nhìn xem Tấn Vương còn ở phía sau không, biểu hiện tự nhiên một chút.”

Yến Nhi trộm liếc nhìn: “Không còn, không biết đã rời đi lúc nào nữa, người còn đi tới Vương phủ nữa không?”

“Đi, sao lại không đi chứ?” Tô Mị nói: “Đương nhiên là chuyện Vương phủ quan trọng. Chuyện Vương Lan Nhi tạm thời gác lại đằng sau đã, đến mà không trả lễ thì không hay, ta phải nghĩ cách khiến cho nàng ta bị thiệt thòi lớn.”

Yến Nhi nhíu mày, Vương Lan Nhi chạy trối chết trong những tiếng cười cợt, như thế mà còn chưa gọi là bị thiệt thòi sao? Nghĩ lại, kẻ buộc tội lão gia chính là phụ thân của Vương Lan Nhi, cũng khó trách lúc này tiểu thư lại tức giận đến như vậy.

Gió mát dần thổi lên, từng tầng mây mỏng che phủ, ánh mặt trời có vẻ hơi ảm đạm, thuý trúc càng xanh biếc sâu thẳm, sông nước yên tĩnh.

Tại một ngôi đền nhỏ ba gian trên đỉnh núi đá xám cứng đứng sừng sững bên hồ, Tiêu Dịch ngồi gần cửa sổ, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trên bàn nhỏ phía trước cửa sổ bày biện một đĩa vải đỏ au, còn có một khay nho Tuyên Phủ vàng lục.

Ngải ma ma đứng ở bên cạnh, cố nhịn nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, nhắc nhở: “Bên hồ rất ẩm ướt, không tốt cho chân của Vương gia, hay là về tẩm điện nhé.”

Tiêu Dịch lại nói: “Sau vườn ít hoa quá, nhìn ngắm không phải rừng trúc thì cũng là bụi cây, căn dặn xuống dưới trồng nhiều hoa một chút… Chẳng hạn như các loại hoa đào, hoa hải đường.”

Ngải ma ma thuận theo, còn khuyên hắn quay về tẩm điện, Phúc ma ma tiến lên nói: “Tô tiểu thư cầu kiến.”

Ngải ma ma để ý, lúc nào nghe bảo Tô tiểu thư đến thì mắt của chủ tử cũng sáng rực lên.

“Mời nàng ấy tới đây đi.” Tiêu Dịch lạnh nhạt nói.

Không bao lâu sau Tô Mị đã tới, vẫn giống như trước đây, Tiêu Dịch không giữ lại người hầu hạ bên cạnh.

Tô Mị mới vừa mới ngồi xuống đã cảm thấy được một cơn gió lạnh mang theo hơi nước xuyên qua, tuy đang là lúc nóng nhất vào thời điểm giữa trưa mà trên người lại mát mẻ, chẳng đổ chút mồ hôi nào.

Nàng cười nói: “Vương gia, gần đây ngài ngủ có ngon không? Ta mới điều chế một loại hương giúp yên giấc, khi đi ngủ thì thắp lên, chắc chắn cả đêm không mộng mị.”

Tiêu Dịch đẩy mâm đựng trái cây đến trước mặt nàng: “Vất vả cho ngươi hao tâm tổn trí rồi.”

“Vương gia đã cứu cả nhà ta, ta có báo đáp cho ngài như thế nào cũng không đủ.” Tô Mị cười dịu dàng nói: “Cho dù có làm nha hoàn hầu hạ cho ngài, ta cũng rất sẵn lòng.”

Tay Tiêu Dịch run lên, nước trong chén trà suýt chút rơi ra ngoài, để che giấu nên nhấp hớp trà, nói: “Một vị tiểu thư nhà quan mà lại làm nha hoàn cho Tấn Vương, có phải ngươi nghi ngờ ngôn quan nhàn rỗi quá không?”

Mặt Tô Mị đỏ lên, cười gượng không biết nói tiếp như thế nào.

Không có ai nói chuyện, bầu không khí trong điện trở nên lúng túng.

Tiêu Dịch lại nhấp một ngụm trà, trầm mặc lúng túng nói: “Nghe nói ngươi bị hủy hôn?”

Lời mới vừa thốt ra, hắn đã hận không thể thu hồi lại… cho dù bởi vì nguyên nhân nào đi chăng nữa thì chuyện hủy hôn đối với nữ tử cũng không vẻ vang gì, thậm chí còn có người vì thế mà tự sát, đúng là hắn hết chuyện để nói rồi.

Hắn ho nhẹ một cái, bưng chén trà lên che ở bên môi, âm thầm nhìn sắc mặt của Tô Mị.

Ngoài dự đoán của hắn, nàng không tỏ ra khó chịu mà trái lại vẻ mặt còn hơi thoải mái.

Phát hiện này khiến cho Tiêu Dịch rất đỗi kinh ngạc.

Tô Mị cười nói: “Hủy rồi! Vào buổi tối hôm đó ta tìm ngài. Từ gia sợ bị phụ thân ta liên luỵ nên đã sớm phủi sạch quan hệ với nhà ta. Như vậy cũng tốt, dù sao ta cũng không muốn đến Từ gia.”

Trong lòng Tiêu Dịch không hiểu sao lại có cảm giác gì đó như là vui mừng phấn khởi thoáng qua trong tích tắc, nhưng thứ vui sướng này chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Cho dù nàng có hủy hôn thì bọn họ cũng không có cơ hội.

Tiêu Dịch nhẹ nhàng vuốt ve chân của mình như tự giễu cợt, hắn đứng còn không nổi, sao phải làm chậm trễ nàng.

“Vương gia, ta từng sống ở Tô Châu một thời gian, bánh trung thu mặn ở đó rất ngon, có chân giò hun khói, mỡ hành, còn có bánh trung thu nhân thịt nữa.” Trông thấy cuộc trò chuyện càng lúc càng nhạt nhẽo, Tô Mị cố hết sức tìm chủ đề khác: “Đầu bếp của nhà ta biết làm, chờ đến tết Trung Thu ta sẽ đưa ngài đến nếm thử được không?”

“Không cần.” Giọng nói của Tiêu Dịch hơi lạnh nhạt: “Ta không thích ăn những thứ này, sau này ngươi có việc gì thì cứ để hạ nhân làm cho, Vương phủ… ngươi bớt đến đi.”

Phản ứng đầu tiên của Tô Mị là hắn ghét mình rồi. Chẳng lẽ thấy nàng cãi nhau với Vương Lan Nhi nên cảm thấy nàng không đủ dịu dàng rộng lượng sao?

Nàng cẩn thận nhớ lại lời nói và hành động của mình, cảm thấy không lộ ra sơ hở, bèn thử thăm dò nói: “Nói đến hủy hôn thì hầu như mọi người đều sẽ nói này nói kia về người nữ, cái đạo lí gọi là lời nói của con người đáng sợ ta cũng có biết. Vương gia nhắc nhở rất đúng, ta tới đây nhiều, quả thật có hại cho thanh danh của Vương phủ.”

Tiêu Dịch nhíu mày, biết nàng hiểu lầm ý của mình, hắn trầm giọng nói: “Ngươi cũng quá coi thường ta rồi, ta không để ý cách nhìn của bất kỳ ai. Tấn Vương phủ cũng không phải là nơi mà ai muốn chửi bới là chửi bới.”

Tô Mị vui mừng, lập tức đón ý: “Vậy sau này ta đến đây, Vương gia không được đuổi ta đi.”

Thật lâu sau Tiêu Dịch mới chậm rãi gật đầu.

“Vương gia, nên đi châm cứu rồi.” Phúc ma ma nói qua tấm rèm.

Tiêu Dịch ngơ ngác, ánh mắt của Tô Mị có ý muốn đứng dậy cáo từ. Đợi khi nàng vừa đi, Tiêu Dịch lập tức hỏi: “Buổi sáng lão Lô đã tới rồi, sao hôm nay lại làm hai lần?”

Phúc ma ma lặng im trong phút chốc, nói: “Ông ta không có tới, là lão nô nói dối.”

“Vì sao chứ?”

“Chủ tử, Tô tiểu thư tiếp cận người là có mục đích. Lão nô điều tra rồi, tháng trước nàng đã bán cửa hàng hương liệu, khăng khăng không làm ăn với nhà khác, chỉ làm ăn với Vương phủ. Hơn nữa hiện tại cửa hàng cũng đã mất, vậy mà nàng vẫn cứ chạy đến Vương phủ, chắc chắn là muốn lợi dụng người để cứu Tô đại nhân. Bây giờ ta thật sự hối hận vì đã thắp hương của nàng.”

Tiêu Dịch xem thường nói: “Không có chuyện lợi dụng, là ta tiện tay giúp đỡ mà thôi.”

“Người đừng không tin, nếu người không chịu giúp đỡ, lão nô dám đánh cược chắc chắn nàng sẽ không đến đây lần thứ hai.” Phúc ma ma thở dài nói: “Chủ tử, thật không đáng để vì nàng mà chống lại Hoàng thượng, thiên uy khó dò, người suy nghĩ thật kỹ, tiên đế còn lại bao nhiêu đứa con?”

Ba người, Thừa Thuận Đế, hắn, còn có Cửu vương gia bị bệnh nguy kịch nữa, vậy mà chỉ có Thừa Thuận Đế là có con nối dõi.

Ngón tay mang theo vết chai vuốt ve mép chén trà, tròng mắt của Tiêu Dịch lẳng lặng suy tư nửa buổi, nói: “Muốn giết ta cũng không dễ dàng như thế.”

Phúc ma ma trố mắt, cười khổ nói: “Rõ ràng có thể không gây sự, bình an sống qua ngày… Người đã giúp Tô gia vượt qua cửa ải khó khăn, nhiêu đây là đủ rồi. Chủ tử, việc quan trọng hiện tại là người phải chăm sóc thân thể cho tốt, hết thảy những chuyện bên cạnh người không cần lo!”

Tiêu Dịch biết bà ấy thật sự lo lắng cho mình: “Ta sẽ không để cho bản thân mình lâm vào tình cảnh khó khăn, lui đi… Ma ma trở về, nếu Từ gia tặng quà tết Trung Thu thì không nhận, đuổi ra ngoài.”

Phúc ma ma âm thầm kinh hãi, khuyên nhủ lại: “Vương gia là dòng họ thân với nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, Từ gia là trọng thần mà hoàng thượng dựa vào, hiện tại danh tiếng hai nhà rất tốt, người cần gì phải gây thù hằn tứ phía chứ?”

“Bởi vì chỉ cần bổn vương nhìn thấy bọn họ là ghét rồi, không được sao?”

“… Vâng, lão nô nhớ kỹ.”

Trong điện khôi phục yên tĩnh lại, hai mắt Tiêu Dịch vô thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng lại nghe tiếng bước chân khẽ khàng, là Ngải ma ma đến thêm trà: “Tô tiểu thư không chỉ người đẹp mà tay cũng khéo, điều hương cũng chẳng kém trong cung là bao. Chủ tử, dù sao hiện tại nàng cũng hủy hôn rồi, hay là thu nhận nàng vào phủ?”

Tiêu Dịch phun ra một miệng trà, khó khăn ngừng lại cơn ho khan: “Ma ma nói bậy bạ cái gì thế!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK