*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Ai định cho muội ấy chứ? Rõ là hắn ta định đưa cho Tiểu Mị được không vậy!
Chưa đợi hắn ta phản ứng lại thì Vương Lan Nhi đã lau nước mắt, gượng cười nói: “Biểu ca, muội chỉ muốn kết bạn với Tô tỷ tỷ nên mới đánh bạo chỉ bảo tỷ ấy vài câu, muội cũng không biết tại sao chuyện này lại thành ra như vậy.”
Từ Bang Ngạn gãi gãi đầu, lùi hai bước nhỏ rồi nhỏ giọng hỏi biểu muội: “Chỉ bảo gì cơ?”
Từ Bật không biết nên trả lời thế nào, biểu tỷ nói không sai, ca ca thường không thích những thứ quá hoa lệ nên hiểu được mới là lạ, đừng nói đến tỷ muội Tô gia, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Vậy nên nàng ta trả lời úp úp mở mở: “Chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, chưa quen với tính cách của nhau lắm, sau này tiếp xúc nhiều là ổn rồi.”
Tô Thù thật sự cảm thấy tức giận thay cho tỷ tỷ, không nhìn nổi vẻ hờ hững cho qua của Từ gia, thất vọng châm biếm: “Hôm nay là ngày vui của lão phu nhân, Vương cô nương khóc sướt mướt như thế không sợ lão phu nhân hiểu lầm à?”
Khuôn mặt Vương Lan Nhi cứng đờ, sau đó cười khổ: “Ta không biết câu nói kia làm mích lòng Tô gia các người chỗ nào mà các người lại muốn biến ta thành kẻ ác… Lúc nãy Tô Nhị cô nương đã coi thường ta, thôi, các người muốn cười sao thì tuỳ, dù sao thì có trời mới biết rõ lòng ta.”
Chu choa, thật là một cái miệng biết nói khéo! Các trưởng bối hoàn toàn không phát hiện ra nàng ta biết nói chuyện như vậy à? Nhưng cũng cảm ơn nàng ta đã cho mình một cái cớ hoàn mỹ.
Tô Mị cười thầm trong lòng, nhưng khuôn mặt chỉ lộ ra vẻ chán nản và tủi thân, lúc nói chuyện cũng có giọng mũi: “Vốn là ta không hợp mặc đồ đỏ, tốt cũng không có ý nghĩa gì, ta nào còn mặt mũi ngồi ở đây nữa. Cảm ơn Vương cô nương đã nhắc nhở ta một điều rằng làm người phải tự hiểu lấy mình, ta cũng nên đi rồi.”
Không hợp mặc đồ đỏ á! Lời nói vừa thốt ra đã khiến bốn người hãi hùng, đây không phải đang nói là Tô Mị không xứng làm chính thê của Từ Bang Ngạn ư?
Vương Lan Nhi hít sâu một hơi, luôn miệng chối: “Tỷ bóp méo ý của muội rồi, ý định ban đầu của muội chỉ là vì tốt cho tỷ tỷ và biểu ca mà thôi, thế mà tỷ lại…”
Nàng ta dừng lại một lúc, rồi lại ra vẻ bỗng dưng hiểu ra mà nói: “Có phải tỷ ghen tị vô cớ không? Rõ là Tô tỷ tỷ nghi ngờ, vậy hãy nói rõ nguyên nhân với muội đi.”
Trình độ trả đũa này chẳng đùa được đâu! Tô Mị thật sự rất muốn vỗ tay khen hay, không thể không nói một điều rằng Vương Lan Nhi khá có bản lĩnh.
Nhưng Tô Mị không có hứng thú tiếp tục đấu võ mồm với nàng ta, nàng muốn đến phủ Tấn Vương càng sớm càng tốt, nàng không muốn đợi trong cái hố bùn nhão Từ gia này thêm chút nào nữa.
Chuyện tranh cãi lúc nãy chắc chắn sẽ truyền đến tai mẫu thân, chỉ cần để mẫu thân cho rằng thái độ của Từ gia đã thay đổi, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói cả.
Tô Mị lắc đầu đành chịu mà cười một tiếng: “Muội không hiểu đạo lý ‘càng bôi càng đen’ sao? Thôi, chừa chút mặt mũi cho nhau, dù sao cũng là thông gia, đừng vì thế mà làm ầm ĩ kẻo không qua lại với nhau nữa mất.”
Nàng vừa dứt lời đã đứng dậy đi mất, mặc kệ người ta kêu nàng cỡ nào cũng không quay lại nữa.
Tô Thù theo sát ra ngoài.
Từ Bang Ngạn vốn đang mơ hồ cũng đuổi theo theo bản năng, nhưng trước mắt chợt có một bóng hình thoáng qua, Vương Lan Nhi nắm lấy ống tay áo của hắn ta.
“Biểu ca, huynh đừng đứng yên đó nữa, mau mau đuổi theo tỷ ấy đi. Tô tỷ tỷ không nên đoán lung tung như thế khiến cho huynh bị bẽ mặt, huynh có thể đừng tức giận với tỷ ấy không… Muốn trách thì cứ trách muội đi, nhưng muội thật sự không ngờ tỷ ấy nghĩ muội là một người quá quắt như vậy.”
Từ Bang Nhạn cực kỳ sốt ruột, nhưng vì mẫu thân đã đặc biệt dặn dò hắn ta rằng cần phải chăm sóc người biểu muội này hơn, không thể sơ suất được.
Hắn ta chỉ có thể nén lại sự tức giận mà nói: “Lát nữa nói sau, muội buông tay áo của ta ra trước đã.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bóng dáng của Tô Mị đã biến mất ở ngoài cửa.
Từ Bang Ngạn quá gấp nên đột nhiên giật cánh tay ra, suýt chút nữa đã khiến Vương Lan Nhi lảo đảo ngã xuống.
“Biểu ca…” Vương Lan Nhi lảo đảo suýt thì bị ngã, tủi hờn gọi một tiếng.
Nhưng mà biểu ca không nghe cũng không thấy, bước lên hai ba bước đã đi mất bóng.
Trước cổng tròn, Tô Thù đuổi kịp Tô Mị: “Tỷ, tỷ đi đâu thế?”
“Tỷ đi phố Vương phủ một chuyến, trước đó đã nói với mẫu thân rồi.”
“Muội cũng đi.”
“Muội đi thì ai tranh luận thay tỷ đây?” Tô Mị dặn dò bên tai muội muội: “Tô Viện là người thích hóng chuyện không chê chuyện lớn, vốn không nhờ vả được gì. Muội mau mau đi đến chỗ mẫu thân nói một câu là… Vương cô nương không đồng ý tỷ tỷ mặc đồ đỏ.”
“Nếu như Từ bá mẫu bao che nàng ta thì sao?”
“Thì muội hãy vờ rưng rưng mắt, nếu như Vương Lan Nhi khóc thì muội hãy khóc, khóc càng uất ức càng tốt.”
Tô Thù gật gật đầu: “Vậy muội đi đây, thời tiết bây giờ không tốt lắm. Tỷ tỷ đi sớm về nhà sớm nhé.”
Thời tiết thật sự rất xấu, vẫn chưa đến lúc xế chưa mà trời đã tối như lúc mặt trời lặn rồi, từng trận gió cuốn những lớp bụi đất lên, trên đất xoáy từng vòng từng vòng, tiếng sấm lâm râm truyền đến từ nơi xa, trông có vẻ như sắp có mưa lớn rồi.
Tô Mị ngồi lên kiệu, mới ra khỏi cửa Từ gia thì Từ Bang Ngạn đã vịn cửa sổ kiệu lại: “Tiểu Mị đừng đi mà, ta vốn chẳng quen biết gì nàng ta cả, cần gì phải để ý đến một người ngoài như nàng ta chứ? Nếu nàng đi lần này lại bị mang tiếng nhỏ mọn, hôm nay là sinh nhật của tổ mẫu ta, dù sao thì nàng quay về với ta đi thôi.”
Yến Nhi cũng không nhịn được mà khuyên nhủ: “Tiểu thư à, dù sao thì chờ thọ yến kết thúc rồi hẵng đi cũng được mà.”
Tô Mị nhắm mắt lại, nói với giọng cực kỳ tỉnh táo: “Ta muốn huỷ hôn ước.”
“Nói nhảm!” Từ Bang Ngạn quát khẽ, không coi lời nàng nói là thật: “Chỉ một chút mồm mép mà đã khiến nàng tức giận đến mức hồ đồ rồi sao? Lời huỷ hôn không thể nói lung tung như vậy được!”
“Ta không nói lung tung.” Tô Mị nhìn hắn ta, nghiêm túc nói: “Vương Lan Nhi mới đến đây được vài ngày đã hiểu tường tận sở thích của ngươi, lại lấy khuôn mặt ta ra để nói chuyện, nếu như không ai nói bóng gió hay chỉ bày mưu kế thì sao nàng ta dám nói như vậy? Ngươi nghĩ lại đi. Tô gia chúng ta cớ sao phải mặt nóng dán mông lạnh nhà các người?”
Từ Bang Ngạn ngẩn ngơ, nghi ngờ nói: “Có lẽ nàng nghĩ nhiều rồi.”
Tô Mị thở dài nói: “Ngươi quay về thử thái độ của mẫu thân ngươi là biết ngay thôi.”
Tiếng cót két của kiệu dần dần đi xa, một trận gió thổi qua, tiếng mưa rơi đã cận kề.
Người gác cổng Từ gia thấy thiếu gia vẫn còn sững sờ tại chỗ, vội vàng đi đến cổng mời vào: “Nhị gia, trời sắp mưa rồi.”
Sắc mặt Từ Bang Ngạn thay đổi, lập tức lao ra đường.
Một tiếng sấm vang dội như bầu trời sắp nổ tung, mưa to như trút nước, cả thế giới bỗng chốc chìm trong màn mưa hỗn độn.
Đợi đến khi Tô Mị đến cửa Vương phủ thì nước ngập trên đường phố đã sắp bằng bàn chân.
Chỉ thiệt thòi người của Vương phủ đứng đó đợi từ sớm ở cửa bên, vừa xuống kiệu liền ngồi lên chiếc xe sơn xanh có màn che, chưa đi đến thiên viện nhỏ lần trước, giữa đường đã đổi sang kiệu nhỏ rồi tiếp tục đi qua hai đường cửa thùy hoa, đi dọc theo hành lang dài qua một mảnh rừng rậm um tùm, sau đó dừng chân ở nhà thuỷ tạ.
Nhà thuỷ tạ được xây ở trên một con mương, hai bên trồng rừng trúc cao cỡ một người, nhưng vì sắc trời đã mờ tối nên đen nhẻm.
Phúc ma ma từ bên trong ra đón, nói nhỏ: “Vương gia thích yên tĩnh, không được dẫn người hầu vào.”
Người dẫn nàng đến im lặng lui ra, sẵn tiện lôi Yến Nhi đi luôn.
Phúc ma ma nói: “Tiểu thư là con nhà quan, ta không cần nói thêm về việc lễ nghi phép tắc nữa, chỉ cần nhớ một điều rằng sau khi thử hương liệu xong thì đi ra ngay, được hay không thì hãy chờ tin của ta. Vương gia không thích giao thiệp với người ngoài.”
Tô Mị cười nhẹ: “Ma ma cứ yên tâm.”
Trong nhà thuỷ tạ đốt hai ngọn đèn lồng thuỷ tinh, Tấn Vương nằm dựa nghiêng trên tháp lùn, ngày nóng như vậy mà trên đùi hắn còn đắp hai tấm thảm.
Tô Mị cố làm ra vẻ bất ngờ: “Thì ra là ngài!”
Rồi lại cười: “Chúng ta cũng xem như là có duyên, mong Vương gia xem xét việc làm ăn của tiểu nữ.”
Tiêu Dịch bình tĩnh nhìn nàng một cái, rồi mau chóng dời mắt: “Mưa lớn như vậy, ta tưởng rằng ngươi sẽ không đến.”
“Sao có chuyện quan trọng hơn cả việc gặp Vương gia chứ?” Tô Mị cúi đầu cười nhẹ, vì thấy trên bàn dài trước tháp đang đặt ba món lô bình, nàng liền ngồi trước bàn chuẩn bị thử hương.
Động tác của nàng rất ung dung, đầu tiên là lau chùi tỉ mỉ cây nạo hương và đũa hương bằng một miếng vải bông nho nhỏ sạch sẽ… mặc dù những thứ này vốn đã không dính chút bụi nào. Dùng cây nạo hương cẩn thận lấy tàn hương bỏ vào trong lư hương, rồi lại khuấy vòng đều tàn hương bằng đũa hương, để nó tán đều ra.
Tất cả các hành động đều cực kì tao nhã, cũng thật chậm, nhưng cũng không khiến cho người ta chán nản.
Tiêu Dịch yên lặng nhìn nàng.
Cơn gió hè lén lút đi vào từ bên ngoài, y phục đỏ tươi tung bay theo chiều gió, không những là cánh tay ngọc trơn bóng đẫy đà mà có cả những đường cong lả lướt cũng không thể che giấu được.
Eo của nữ nhân có thể nhỏ như thế sao? Trông có vẻ như còn không bằng chiều dài của tay hắn nữa.
Lúc nàng đến có vẻ như đã gặp mưa, tóc có chút ướt, những giọt nước dính vào hai bên tóc mai, đầu nàng hơi lung lay một cái, những giọt nước trong suốt thuận theo mà rơi xuống, nở ra một đoá hồng nho nhỏ trước ngực nàng.
Trái tim Tiêu Dịch nhảy nhanh lên hai nhịp, rồi nhắm mắt lại.
Một luồng hương khói lượn lờ bay lên, vị đắng nhàn nhạt trôi lơ lửng trên không trung, trong thuỷ tạ cực kỳ yên tĩnh, không nghe được tiếng của Tiêu Dịch.
Hắn nhắm mắt ngã ra, dường như đã ngủ rồi.
Tô Mị không cam lòng phải rời đi ngay lúc này, đánh bạo hỏi: “Vương gia, hương này… Ngài hài lòng chứ?”
Tiếng mưa rơi rào rạt bên ngoài, Tô Mị nín thở vểnh tai nghe, sợ rằng sẽ bị sót bất cứ chữ nào.
Một lúc lâu sau, Tiêu Dịch mới nói một tiếng “Ừ”.
Nghe như một chữ cực kì qua loa có lệ, nhưng với Tô Mị thì đây chắc chắn là âm thanh hay nhất trên đời, giống như nhảy vào một hồ nước trong vắt giữa thời tiết mùa hạ oi bức vậy, cả người đều cực kì sảng khoái!
Nàng kiềm chế lại niềm hân hoan trong lòng, cười nói: “Vậy khi nào thì có thể bắt đầu đưa hàng?”
“Ngươi không hỏi giá tiền sao?” Cuối cùng Tiêu Dịch cũng chịu mở mắt ra.
“Vương phủ dùng hương liệu nhà ta là đã cho ta sĩ diện rồi, sao mà ta còn dám soi mói kén chọn?” Trong mắt Tô Mị như có chứa ánh sao, có thể thấy là rất vui vẻ.
Nàng cười, Tiêu Dịch cũng không khỏi cười nhẹ: “Theo giá tiền mà nội vụ trong phủ mua hương liệu cao cấp, ta đưa ngươi thêm hai phần.”
“Vậy ta xin cảm ơn Vương gia, khi nào Vương gia rời kinh, để ta chuẩn bị hương liệu sớm.”
“Tạm thời thì chưa đi, lượng dùng mỗi tháng thì Phúc ma ma sẽ nói với ngươi sau.”
Tô Mị lại tiếp tục mừng như điên, nếu như hắn ở kinh thành thì sau này chẳng phải là có rất nhiều cơ hội đến Vương phủ ư!
Đúng ra thì bây giờ nàng nên xin ra về, nhưng khó khăn lắm mới gặp được hắn một lần, nàng không muốn đi về không như vậy. Đang lúc nàng tìm đề tài thì lại nghe Tiêu Dịch nói tiếp: “Dạo gần nay ta ngủ không được, ngươi làm một chút loại hương giúp ngủ ngon, đưa đến đây chung với lần giao hương liệu sau.”
Tô Mị hỏi hắn thích loại hương nào.
Tiêu Dịch trả lời: “Thế nào cũng được, ta không thích cái nào hơn cái nào cả.”
“Hương lan được chứ? Thanh tịnh, đẹp đẽ và sâu sắc, thanh cao và trang nhã, phụ thân ta cũng rất thích hoa lan, người ta thường nói quân tử như lan, vậy nên mẫu thân ta có trồng vài chậu hoa lan, nở rất đẹp.”
“Đều được cả.”
Hạt mưa lớn cỡ bằng hạt đậu rơi lộp bộp xuống mặt nước, bắn lên những bọt nước liên tục, nhanh rất nhanh sau đó, bọt nước đã bị vỡ ra.
Không gợi ra được sự chú ý của hắn với Tô gia, trong lòng Tô Mị có chút thất vọng, vì thấy Phúc ma ma đứng ở cửa ló đầu vào, nàng đã biết đến lúc phải đi rồi.
Ngồi quỳ cả buổi trời, chân nàng đã tê rần, chỉ nhúc nhích một chút thôi mà bắp chân và bàn chân đau thấu tim.
Nàng cắn răng đứng dậy, mới đi được vài bước mà hai đầu gối đột nhiên nhũn ra, Tô Mị không tự chủ được mà ngã nhào về phía trước.
Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Phúc ma ma, một tiếng kêu đau vang lên ở đỉnh đầu.
Nàng va vào người hắn.
Tô Mị thề rằng nàng tuyệt đối không có ý định ‘ôm ấp yêu thương’ gì cả.
Lần này quả thật là vừa khéo.