• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Thừa Thuận đế nghe được tin tức, trước hết là cảm thấy kinh ngạc: “Hắn dẫn theo nhiều người như vậy để làm gì? Chẳng lẽ muốn ám sát trẫm ư?”

Sau đó hắn ta lập tức bác bỏ suy nghĩ của mình: “Một người cũng được, mười mấy người cũng chả sao, ở trước mặt cấm vệ quân đều chẳng đáng là gì, chỉ cần binh lính của hắn không tiến vào kinh thành, hắn sẽ không dám công khai tạo phản!”

Hạ thái giám lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Lão nô thấy Tấn Vương vì người mà đến, xem ra hắn đến không có ý tốt, vì an toàn, tốt hơn hết là nên điều động thêm một đội thị vệ nữa.”

Thừa Thuận đế chắp tay sau lưng thong thả đi tới lui, quyết định ra lệnh cho Hạ thái giám: “Không cần biết hắn có ý gì, hôm nay đừng hòng sống sót ra khỏi cung! Điều cấm vệ quân tới đây bao vây cả trong lẫn ngoài, chờ trẫm ra lệnh một tiếng thì trói hắn lại cho trẫm!”

Hạ thái giám đang định rời đi thì một thái giám nhỏ cung kính đi vào, thấp giọng thì thầm vào tai ông ta đôi ba câu.

Hạ thái giám phất tay cho lui xuống, xoay người lại bẩm báo: “Hoàng thượng, Tấn Vương và Từ đại nhân cầu kiến.”

“Cho vào đi!” Thừa Thuận đế đường đường chính chính đi đến ngồi xuống sau án thư, bày ra tư thế lẫm liệt bất khả xâm phạm: “Trẫm muốn gặp đám người này, để bọn chúng mở to mắt nhìn cho rõ trẫm mới chính là người đứng đầu thiên hạ!”

Ngừng lại một chút đã nghe bên ngoài có tiếng bước chân bình bịch xen lẫn với tiếng vang của xe lăn, Tiêu Dịch được mười mấy trọng thần và quý tộc vây quanh đưa tới.

“Vi thần cung thỉnh Hoàng thượng thánh an!” Một đám quan đại thần vén vạt áo quỳ xuống, lời nói và hành động có vẻ như cung kính, nhưng trong đám người đang quỳ trên mặt đất lại có Tiêu Dịch ngồi xe lăn cao hơn một chút, nhìn qua hết sức đột ngột.

Thừa Thuận đế có ý muốn diệt trừ nhuệ khí của bọn họ, giả vờ như đang phê duyệt tấu chương, không hề ngẩng mặt lên dù chỉ một lần.

Bầu không khí yên lặng làm người ta khó chịu, Tiêu Dịch chậm rãi ngẩng đầu lên, cất cao giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần đệ có chuyện muốn tâu.”

Thừa Thuận đế hừ lạnh: “Thái hậu còn đang bệnh nặng, ngươi không đến Thọ Khang cung báo hiếu, tới nơi này làm gì?” Sau đó hắn ta đưa tay lên, ra hiệu cho những người khác đứng dậy.

Ánh mắt Tiêu Dịch lạnh lẽo đến dọa người, dùng âm thanh lạnh như băng đáp: “Dĩ nhiên là vì chuyện quốc gia đại sự rồi! Lộ Châu và những nơi khác trong vòng mười ngày nổ ra ba vụ cướp bóc lương thực, đốt cửa tiệm trấn lột nhà giàu, ngay cả những người không phải dân đói cũng tham gia vào, quan phủ địa phương bất lực, còn có nguy cơ sắp lan đến kinh thành. Lưu dân tập trung ngoài cửa thành ngày càng nhiều, ta cho người ra khỏi thành dò la xem xét, có chừng năm nghìn người ở đó! Nếu hai nhóm người cùng nhau hợp lại thành một, e rằng có tam đại doanh cũng không thể trấn áp được!”

Thừa Thuận đế cho rằng Tiêu Dịch lại chuẩn bị tìm cớ để cho Liêu Đông quân tiến vào kinh thành!

Hắn ta cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Dịch rồi hừ lạnh: “Nói chuyện giật gân, lòng dạ khó lường!”

Nào ngờ đâu Từ Đồng Hòa ở bên cạnh cũng chen miệng vào: “Hoàng thượng, Tấn Vương gia lo ngại rất đúng, trận mưa năm nay cực kì bất thường, lũ mùa xuân ở Hoàng Hà cũng nghiêm trọng vô cùng, không chỉ ở phía Đông Nam, ngay cả nước sông ở Chương Hà, Vệ Hà và Hô Đà cũng dâng lên không ít. Hiện tại vẫn là tháng năm, nếu như mùa lũ tháng bảy tháng tám đến, ắt hẳn nhiều nơi sẽ bị vỡ đê… Kinh thành và các vùng lân cận sẽ gặp nguy hiểm.”

Thừa Thuận đế ngẩn ra, như thể bị nghẹn khí, thật lâu sau mới nặng nề nuốt nước bọt: “Không phải đã giao cho Công bộ đi sửa đê rồi sao!”

“Hoàng thượng, không có ngân lượng, chúng thần đành chịu cảnh không bột đố gột nên hồ.” Công bộ Thượng thư âm thầm liếc nhìn Hộ bộ Thượng thư một cái, nói với giọng điệu oán trách: “Mỗi lần củng cố đê điều Hộ bộ đều nói không có bạc, chờ đến khi vỡ đê, tất cả đều quy về tội của Công bộ.”

Bây giờ trong đầu Thừa Thuận đế còn đang nghĩ cách làm sao để bắt Tiêu Dịch lại, nóng nảy mà xử lí vụ kiện, thuận miệng ra lệnh: “Không cần biết lấy bạc từ đâu ra, khẩn cấp đưa cho Công bộ dùng trước.”

Hộ bộ Thượng thư cũng oan ức đầy bụng: “Hoàng thượng, Hộ bộ thật sự không có tiền, có thể bỏ ra hai vạn lượng bạc, nhưng đó là tiền cứu trợ thiên tai, tuyệt đối không thể động đến.”

Thừa Thuận đế không tin: “Thuế một năm hai mươi triệu lượng, thế mà quốc khố lại không có bạc?”

Hộ bộ Thượng thư thở dài nói: “Quốc khố vẫn luôn thu không đủ chi, không xoay sở nổi, lão thần xin được phép nói thẳng, bắt đầu từ năm trước, sau khi Tiên Đế băng hà, trong lễ lên ngôi của ngài, và cả đầu năm tổ chức ban thưởng cho các nước chư hầu, số bạc tiêu xài như nước chảy hoa trôi.”

Ông ta giương mắt nhìn Thừa Thuận đế, ấp a ấp úng nói: “Hoàng thượng tăng bổng lộc cho trên dưới tam đại doanh, còn nói dù cho có giảm của ai cũng không được giảm bạc của tam đại doanh xuống… Dưới tình huống này Hộ bộ còn có thể phân phát lương thực cứu trợ đã là rất đáng khen rồi!”

Ánh mắt Thừa Thuận đế đảo qua cửa thư phòng nhưng không thấy bóng dáng Hạ thái giám đâu, chỉ có thể nhẫn nhịn nói qua loa: “Trẫm biết các ngươi khó xử, ta sẽ bàn bạc lại sau!”

“Hoàng thượng đang chờ cái gì vậy?” Tiêu Dịch cũng liếc nhìn về phía sau, nhưng hắn chỉ nhìn thấy Hạng Lương đang đứng trong góc như người vô hình.

Hắn gật nhẹ đầu đến mức khó có thể nhận ra, sau đó chậm rãi lăn bánh xe tới gần án thư, giọng nói trầm thấp mơ hồ lộ ra khí thế oai nghiêm: “Thần đệ đến nhắc nhở Hoàng thượng, cẩn thận lưu dân tấn công vào kinh thành!”

Hắn càng đến gần càng khiến cho đối phương có cảm giác bị chèn ép, Thừa Thuận đế không tự chủ co rụt người, sau đó da mặt nóng lên, lại ngồi thẳng dậy lạnh giọng nói: “Trên người ngươi không cần phải gánh trọng trách gì, thay vì bận tâm việc triều chính thì suy nghĩ xem làm thế nào để chữa khỏi chân có phải tốt hơn không!”

Tiêu Dịch lập tức chế nhạo ngược lại: “Chân của ta là nhờ phúc của ai mới trở thành thế này, hoàng thượng còn không biết sao? Có cần gọi Hạ thái giám đến thẩm vấn kĩ lưỡng không?”

“Càn rỡ!” Thừa Thuận đế vừa giận vừa sợ, nghiêm nghị quát lên: “Ngươi muốn làm phản à, xem ra ngươi đã uống quá nhiều rượu vàng rồi nên không phân rõ mình là ai! Dám bêu xấu trẫm… Hừ, trẫm chém đầu ngươi cũng không quá đáng.”

Tiêu Dịch móc tờ giấy trong ngực ra, huơ huơ trên tay: “Lời khai của Thạch Nhược Anh đã giải thích rõ ràng việc người chỉ đạo nàng ta hạ độc ta bằng nha phiến, Hoàng thượng, người ngày đêm bày mưu tính kế, tính cái này tính cái kia, cẩn thận người tính toán đến khi mất cả giang sơn cũng không biết!”

Vẻ mặt Thừa Thuận đế bỗng nhiên biến sắc, tức giận đan xen lo sợ: “Tiêu Dịch! Trẫm dung túng nhẫn nhịn ngươi hết lần này đến lần khác không có nghĩa là trẫm sợ ngươi, quân vi thần cương, ta và ngươi chênh lệch trời đất, ngươi không yên ổn mà ngồi trên bị trí của bề dưới thì đừng trách trẫm không để ý đến tình nghĩa huynh đệ từ xưa đến nay!”

“Hoàng thượng không chịu thừa nhận cũng không thành vấn đề, dù sao kẻ mà người phái đi giết Thạch Nhược Anh cũng đã bị ta bắt được.” Tiêu Dịch vô tình lắc đầu: “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, sự thật không thể chối cãi, sử quan sẽ ghi chép lại một cách trung thực.”

Bắp thịt hai má Thừa Thuận đế co giật hai lần, trừng mắt âm trầm nhìn các quan viên hoặc đứng hoặc ngồi bên dưới, cắn răng hỏi: “Quân nhục thần chết, các ngươi lại trơ mắt nhìn Tấn Vương phạm thượng làm ầm ĩ trước ngự tiền như thế, chết hết rồi sao?”

Bầu không khí yên lặng chết chóc kéo dài một lúc lâu, một vị Quận vương râu tóc bạc trắng run lẩy bẩy nói: “Lão thần đã phát hiện ra nha phiến trong khi lục soát phủ của phế Thái tử, theo như lời khai báo của người ở phủ Thái tử, Tiêu thứ dân thật sự có dùng qua, nhưng không biết vì sao Hình bộ không có ghi chép gì về vụ án này… Nha phiến là thứ bị cấm, có thể khiến người ta trở nên điên cuồng, lão thần cho rằng vụ án của phế Thái tử có muôn vàn nghi vấn, cần phải được tra lại.”

Không ngờ lại dính líu đến vụ án của phế Thái tử! Sắc mặt Thừa Thuận đế tái nhợt, hai tay vịn ghế khẽ run lên: “Từ sửa đê đến dân chúng làm loạn, rồi lại đến án của phế Thái tử, lão Thất, xem ra ngươi đến đây đã có sự chuẩn bị sẵn, chẳng lẽ ngươi muốn ép trẫm thoái vị ư?”

Nói xong hắn ta lại nhìn ra cửa, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Hạ thái giám.

Trái tim của Thừa Thuận đế nhảy trở về lồng ngực, tràn đầy tự tin, liếc mắt nhìn Tiêu Dịch cười không rõ ý tứ: “Nếu trẫm nhường ngôi vị hoàng đế lại cho ngươi, ngươi có thể ngồi lên được sao? Một tên bại liệt đứng lên còn không nổi, ngươi cho rằng bọn họ sẽ trung thành nâng đỡ ngươi ư? Hừ, quay đầu lại cũng chỉ là lót đường cho người khác.”

“Ồ.” Tiêu Dịch cười nhạt, chống hai tay lên tay vịn xe lăn chậm rãi đứng dậy.

Thừa Thuận đế dùng sức dụi mắt như không thể tin được, gương mặt hết xanh lại vàng, chỉ vào Tiêu Dịch lắp bắp nói: “Ngươi, chân ngươi khỏe lại lúc nào?”

Tiêu Dịch không trả lời, tiến đến chỗ Thừa Thuận đế phía sau án thư, mỉm cười nói: “Ngươi mưu hại Thái tử, hại chết Tiên Đế, đã là lên ngôi bất chính! Ngươi thiên vị tiểu nhân, không nghe lời khuyên can, lạm giết trung lương, lừa dối dân chúng, khiến cho triều đình rối loạn, chính trị mờ tối!”

“Quốc gia chúng ta là một đất nước lớn mạnh, tứ phương vái lạy, chưa từng cắt đi một mảnh đất, còn An Nam chỉ là một nước nhỏ, thế nhưng ngươi lại dễ dàng từ bỏ biên giới, thân là vua của một nước, ngươi có từng quặn thắt cõi lòng vì nỗi đau mất đất quốc gia chưa?”

Tiêu Dịch từ trên cao nhìn xuống Thừa Thuận đế: “Quốc gia mà ngươi trị vì trở thành dáng vẻ này, ngươi vừa không có tài vừa không có đức, không thương con dân, bỏ mặc công lý, còn có mặt mũi tựa vào long ỷ? Bây giờ ông trời tức giận, thiên tai liên tiếp, dân chúng oán than, đây là lời cảnh cáo lớn nhất dành cho ngươi.”

“To gan!” Thừa Thuận đế không kiềm chế được nữa, nghiêm nghị quát lên: “Người đâu, mau bắt đám loạn thần tặc tử này lại cho trẫm!”

Thị vệ đang canh giữ bên trong tuân lệnh, lập tức chuẩn bị tiến đến bắt Tiêu Dịch lại, cùng lúc đó, Hạ thái giám cũng dẫn người xông vào thư phòng.

Bọn họ nhanh, Hạng Lương còn nhanh hơn, hắn ta bước nhanh ra phía sau Thừa Thuận đế, thấp giọng nói: “Đừng cử động.”

Thừa Thuận đế cảm nhận được có vật gì đó sắc nhọn chĩa vào ngực của mình, nhất thời da đầu tê dại, toàn thân cứng đờ, thật sự không dám nhúc nhích.

Tất cả mọi người đều đang chú ý đến Tiêu Dịch hiên ngang lẫm liệt đứng đó, đều cảnh giác phòng ngừa hắn đột nhiên làm loạn, không ai chú ý đến động tác của Hạng Lương, cũng không hề nghĩ đến hắn ta sẽ mang theo binh khí trên người!

Hạ thái giám và những người khác ngẩn ra, từng người một đứng bất động tại chỗ không biết phải làm sao, một lúc lâu sau Hạ thái giám mới miễn cưỡng kêu lên: “Uy hiếp Thiên tử, ngươi phạm tội lớn phải tru di cửu tộc, còn không mau mau thả Hoàng thượng ra! Nếu không… Nếu không ta sẽ giết Tấn Vương gia trước!”

“Bảo bọn họ lùi lại!” Vẻ mặt Hạng Lương không chút thay đổi, tay hơi dùng sức đẩy về phía trước.

Cảm giác đau nhói truyền đến, Thừa Thuận đế hét lên một tiếng, sợ mình sẽ chết ngay lập tức, vội vàng ra lệnh: “Lui, lui về phía sau!”

Hạ thái giám và thủ lĩnh cấm vệ quân nhìn nhau một cái, do dự lùi lại hơn một trượng.

Tiêu Dịch không nhanh không chậm đi tới trước án rồi ngồi xuống, trải một tờ thánh chỉ trống trơn ra, đặt bút viết vài nét chiếu thư thoái vị, sau đó ném tới trước mặt Thừa Thuận đế: “Chừa cho ngươi chút thể diện, đóng dấu đi.”

Làm sao Thừa Thuận đế có thể chấp nhận được, hắn ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Dịch nói: “Đừng hòng! Ngươi mở to mắt mà nhìn ra bên ngoài xem, cấm vệ quân đã vây quanh nơi này như thùng sắt, ngươi có mọc cánh cũng khó thoát! Trong ngoài thành còn có tam đại doanh đóng quân, cho dù ngươi có thật sự giết trẫm thì ngươi cũng phải chết, trẫm khuyên ngươi buông tay đầu hàng, niệm tình xưa trẫm có thể miễn cho ngươi tội chết.”

Hai mắt Tiêu Dịch lóe sáng, hắn cười khẽ: “Thật vậy sao?”

Nụ cười của hắn có ẩn ý khác khiến Thừa Thuận đế không khỏi hoảng sợ trong lòng, chợt nghe thấy xa xa có tiếng la hét, một tên thái giám nhỏ bò vào, cả người run rẩy như cầy sấy, lắp bắp nói: “Hoàng hoàng hoàng thượng, loạn, loạn dân… Loạn dân đánh vào tới trong cung rồi!”

Như có tiếng sét đánh xuống nổ tung đất trời, đám người bên trong sợ hãi nhìn tên thái giám nhỏ như những kẻ ngốc, chỉ có Tiêu Dịch và Hạng Lương vẫn giữ sắc mặt bình thường.

“Sao có thể như thế?” Thừa Thuận đế lúng ta lúng túng: “Đây là cung cấm được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, chỉ bằng mấy kẻ loạn dân…”

Lúc này tên thái giám đã nhìn rõ tình hình bên trong, khuôn mặt bị dọa sợ tái mét chẳng khác người chết là bao: “Không phải mấy người, mà là đông nghìn nghịt không thấy điểm cuối, ước chừng hơn mười nghìn người!”

Hai mắt Thừa Thuận đế tối sầm lại suýt chút nữa ngất đi, nói không ra hơi: “Nhiều như vậy, chắc chắn không phải là loạn dân… Tiêu Dịch, có phải ngươi làm không?”

Tiêu Dịch thưởng thức vẻ mặt của hắn ta một lúc rồi mới thản nhiên nói: “Đúng vậy! Binh lính của Tấn Vương phủ, cộng thêm một ngàn Liêu Đông quân tinh nhuệ, còn có lời dạy không sợ chết… Cho nên ta mới nói chừa cho ngươi chút thể diện, thà thoái vị còn đỡ mất mặt hơn chết dưới tay của loạn dân.”

“Liêu Đông quân? Không có lệnh của trẫm, làm sao bọn chúng có thể vào kinh?”

“Ồ, chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên rồi sao, tháng trước vừa có một lượng lớn lưu dân tràn vào kinh thành.”

“Vừa rồi ngươi nói đông nói tây là để kéo dài thời gian!” Gân xanh trên trán Thừa Thuận đế nảy lên kịch liệt, mắt mũi méo xệch đầy thù hận, nhưng lại không dám động đậy vì bị Hạng Lương khống chế: “Ngươi đừng có mơ! Trẫm cũng có mười nghìn cấm vệ quân, bên ngoài thành còn có tam đại doanh, ngươi đừng hòng được như ý!”

“Bên ngoài thành đều là lưu dân đói khát, tam đại doanh của ngươi vừa rút lui, ngươi nghĩ bọn họ sẽ làm gì?” Tiêu Dịch liếc mắt nhìn cấm vệ quân bao vây trong ngoài như rừng rậm, khinh thường nói: “Trong cung, chỉ bằng những kẻ vô tích sự này sao? Vậy thì chúng ta thử một chút xem.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK