• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung nhân hầu hạ đều lui xuống, nội điện lớn như vậy lại trống vắng, không khí cũng có chút tĩnh mịch.

Thái Hậu trông vô cùng phúc hậu, gương mặt hiền từ có vài phần giống với Bồ Tát trong miếu, giọng nói cũng ôn hòa hiền lành: “Không nên vội kết luận, đối với hoàng thượng cần phải sáng suốt nhẫn nại. Hành động khác thường này của lão Thất, ai gia thấy có lẽ đứa nhỏ này là đang giận lẫy, cũng có thể là cố ý đối nghịch với ta và ngươi.”

Thừa Thuận Đế nói: “Sau khi hắn té ngựa, lòng nghi ngờ của hắn càng nặng hơn, nói chuyện với trẫm cũng giấu một nửa lộ một nửa, thật khiến người khác đau đầu.”

“Việc này cũng phải trách ai gia, không phát hiện ra tâm tư của đứa nhỏ kia, nếu như không đáp ứng Nam Bình Hầu thì cũng sẽ không xảy ra sự việc này.” Thái hậu lắc đầu thở dài nói: “Đột nhiên khiến hắn sinh ra vết nứt với chúng ta, nếu không thì ngươi hạ thánh chỉ gả Tô thị cho hắn để xoa dịu hắn.”

“Vốn cũng không phải là chuyện phụ nữ, không phải nhi tử nói chuyện khó nghe, nhưng hiện tại hắn giống như thái giám vậy, cần phụ nữ thì có ích gì?” Thừa Thuận Đế không cho là như vậy, “Hắn vẫn đang thăm dò điểm mấu chốt của chúng ta. Hết lần này đến lần khác, trẫm đã nhịn rất nhiều lần, nhưng hắn không những không chịu thu mình lại mà còn ngày càng tệ hại hơn!”

Thái hậu không khỏi thở dài: “Vậy ngươi định làm thế nào?”

Thừa Thuận Đế cắn răng cân nhắc một lúc lâu, vỗ tay một cái nói: “Không phải hắn muốn phụ nữ sao, trẫm cho hắn! Trẫm sẽ tứ hôn cho hắn, nhưng không phải là Tô thị, không thể mọi chuyện đều tùy theo ý hắn được! Hắn náo thì trẫm lại lùi một bước, vậy thì uy nghi của trẫm để ở đâu? Huống hồ Tô Thượng Thanh và phế thái tử còn không rõ ràng.”

Hắn ta đứng dậy thong thả đi qua đi lại, vừa suy tư vừa nói: “Chọn một người xuất thân tạm được, còn trung thành để làm Vương phi, sau này mọi hành động của hắn đều không thể qua mắt được chúng ta.”

“Không ổn.” Thái hậu nghe xong lắc đầu liên tục: “Cái này chỉ càng làm cho huynh đệ các ngươi xa cách, bây giờ chuyện chính đối với hắn vẫn là xoa dịu. Nhưng lời ngươi nói cũng có đạo lý, đúng là hắn thiếu tôn trọng ngươi, điều này thật sự không tốt.”

Ánh mắt của bà ta nhìn vào một quyển sách trên bàn, trầm ngâm nói: “Danh sách của Hoàng Hậu không thích hợp cho lắm, những người được ghi trên đây đều là người trung thành nhưng nhan sắc thì bình thường. Nghe nói Tô thị là một đại mỹ nhân hiếm có… Vậy thì, ai gia sẽ chọn hai nữ tử xinh đẹp biết chăm sóc tặng cho phủ hắn, thổi gió bên gối, có thể sẽ khuyên được hắn quay đầu một chút.”

Thừa Thuận đế nói: “Đến bây giờ trẫm vẫn không nghĩ ra được, tại sao tiên đế lại đem binh lực ở Liêu Đông cho hắn, còn cho phép hắn nuôi binh lính riêng, không sợ hắn tạo phản sao?”

“Tiên Đế tự có suy tính của Tiên Đế.” Thái hậu khuyên bảo nói: “Ai gia nuôi lão Thất cũng được mười năm, đứa nhỏ kia là người có tính tình lạnh lùng, nhưng nhìn lại thì cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa.”

Thừa Thuận đế chán nản ngả người ra phía sau rồi ngồi xuống: “Được, trẫm nghe theo mẫu hậu mà chịu đựng!”

Thái hậu biết hắn ta không phục, nhưng cũng không vạch trần, nhắc tới chuyện khác: “Ít ngày nữa Huyện Chúa Khánh An sẽ về kinh, còn dẫn theo một đứa nhỏ mồ côi cha, ngươi và Hoàng Hậu sắp xếp cho thật kỹ, nên thưởng nhà thì thưởng nhà, nên tạo thể diện thì tạo thể diện, mẹ góa con côi đều rất đáng thương, đừng để người khác khi dể nàng ta.”

Thừa Thuận đế cũng thương tiếc: “Thạch Nhược Anh à, cả nhà mẹ  đẻ và nhà chồng đều chết trận, dĩ nhiên là nên sắp xếp ổn thỏa. Mẫu hậu, trẫm nhớ… lão Thất từng đi theo cha nàng ta học binh pháp?”

“Đúng vậy, lúc trước cũng là Thạch Tướng quân đề nghị hắn đi Liêu Đông rèn luyện.”

Thừa Thuận đế cười khổ: “Cái đề nghị này, hầy, trẫm thật sự không biết là tốt hay xấu.”

Thái hậu vẫn khuyên bảo hắn ta: “Không có binh lực của Liêu Đông, ngôi vị Hoàng Đế này không hẳn là của ngươi. Nhưng dù sao thì hiện tại ngay cả lên ngựa hắn cũng không lên được, ngươi còn lo lắng cái gì?”

Vào lúc này ở Tấn Vương phủ, Phúc ma ma cũng đang tận lực khuyên bảo Tiêu Dịch: “Thứ Tô tiểu thư xem trọng chính là quyền thế của người, có tâm tính kế nhưng lại vô tình, người đừng để nàng lừa.”

“Ma ma nghĩ nhiều rồi, nàng không có gạt ta.”

“Nhưng Hoàng Thượng vốn là muốn trừng trị Tô gia, người lại cố tình đối nghịch với ngài ấy, đây không phải là phạm vào điều kiêng kị sao?”

Tiêu Dịch đến mí mắt cũng không nâng, chỉ lo thưởng thức thảm treo tường của Tô Mị đưa đến: “Thứ kiêng kỵ lớn nhất của hắn ta chính là ta, chẳng lẽ ta không thể sống được nữa sao?”

Phúc ma ma đột nhiên bị nghẹn, một ngụm khí lên không được mà xuống cũng không được, sau một lúc lâu mới thở ra một hơi dài: “Lão nô không có ý đó, chỉ là… Hôm nay không giống ngày xưa, dù sao ngài ấy cũng đã ngồi vững ngôi vị hoàng đế, chỉ cần tội đại nghịch bất kính áp xuống, thì sẽ lấy mạng của người đấy!”

Tay Tiêu dịch dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu: “Hắn ta xác thực là muốn mạng của ta, ma ma biết tại sao ta té ngựa không?”

Phúc ma ma kinh hãi: “Chẳng lẽ thực sự có liên quan đến Hoàng thượng?”

“Hạng Lương không tra ra được chứng cớ xác thực, nhưng tất cả manh mối đều hướng về phía hắn ta.” Đôi mắt của Tiêu Dịch trở nên lạnh lẽo: “Qua một tháng nữa, Hạng Lương sẽ từ Liêu Đông trở về, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng.”

Phúc ma ma không khuyên nữa, phủi đầu gối, sau đó nhún người rồi yên lặng cáo lui.

“Phúc ma ma, ta đang muốn tìm ngươi.” Ngải ma ma khoanh tay từ hành lang đi tới: “Bên ngoài đều đang bàn tán về chủ tử và Tô tiểu thư, ngươi biết chuyện này không?:

“Ta biết, vừa mới khuyên qua một lần, nhưng không có tác dụng.” Phúc ma ma bất lực nói: “Vương gia định cưới nàng.”

“Cưới nàng?” Ngải ma ma ngạc nhiên: “Cưới… Thế mà lại muốn cưới! Vậy chẳng phải nàng là chủ tử của chúng ta sao?”

Phúc ma ma kinh ngạc nhìn bà ấy một cái: “Nếu nàng trở thành Tấn Vương phi, đương nhiên sẽ là chủ tử của chúng ta.”

Ngải ma ma mỉm cười không được tự nhiên: “Vậy nàng đúng thật là may mắn.”

“Không phải may mắn, là do nàng có tính toán!” Phúc ma ma nhíu chặt mày, có vẻ lo lắng: “Nàng tiếp cận Vương gia là có mục đích, cô gái này không đơn giản. Sau này ta và ngươi phải đề phòng nàng, nhất định không được để nàng lợi dụng Vương gia gây chuyện.”

Mặt của Ngải ma ma đột nhiên trở nên trắng bệch, cười nói: “Cũng có thể là nàng chỉ đơn thuần thích chủ tử, cái tật xấu nghi thần nghi quỷ của ngươi chừng nào mới có thể đổi đây? Lúc trong cung cũng như vậy, vương phủ đều là người của chúng ta, không có việc gì đâu. Sau này chúng ta phải tự xưng nô tỳ với nàng, ngươi đừng có rước lấy điều không vui.”

Phúc ma ma thở dài một hơi rồi nói: “Chỉ sợ nàng là người không bớt việc…”

Ngải ma ma cười trấn an bà ấy vài câu, đợi màn đêm buông xuống thì lặng lẽ rời khỏi vương phủ, đi vào miếu Thành Hoàng ở chợ.

Dưới màn đêm, trên đường gần như không có người qua lại, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, trước cửa chỉ còn treo đèn lồng phát ra ánh sáng mờ mờ.

Mộc Lý Đường không ngừng khắc con dao trên tay, vừa nghe Ngải ma ma bẩm báo, vừa hoàn thành vài đường dao cuối cùng.

Hắn ta nhẹ nhàng thổi vụn gỗ điêu khắc phía trên, hài lòng gật đầu, mới chuyển tầm mắt sang mặt của Ngải ma ma: “Nói như vậy là chúng ta đã nhặt được bảo bối rồi? Tiêu Dịch thật sự thích nha đầu kia, cũng khó trách, dáng vẻ kia của Tô Mị, ta nhìn đến tim cũng phải chậm một nhịp.”

Ngải ma ma cung kính đáp: “Lão nô đoán là hắn có hảo cảm với nha đầu kia, nhưng mà cũng không đến mức không có nàng thì không được.”

Mộc Lý Đường đứng lên hạ thấp người, cười nói: “Nếu Tiêu Dịch là người mất đi lý trí, ta cũng sẽ không chọn hắn. Khó khăn lắm mới tóm được thứ hắn yêu thích, cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Cứ từ từ làm, bước đầu tiên là làm sao để ngươi nói gì thì Tô Mị nghe nấy. Vương phi thì Vương phi thôi, nhưng không thể để nàng nắm hết quyền trong phủ, nếu không sẽ không dễ khống chế.”

“Vâng, lão nô nhớ kỹ.” Ngải ma ma dừng một chút rồi nói: “Qua hai ngày nữa Thạch Nhược Anh sẽ đến kinh thành, người xem có thể lấy nàng ta làm ầm ĩ hay không?”

Trí nhớ của Mộc Lý Đường rất tốt, rất nhanh đã nhớ được người này là ai: “Ta nhớ rõ trước đây Tiêu Dịch thường xuyên đi đến Thạch gia, hình như hai người chơi chung cũng không tệ, Tiêu Dịch còn gọi người ta là tỷ tỷ nữa!”

Ngải ma ma cười một cái, dưới ánh nến, nụ cười của bà ấy có chút quỷ dị: “Dáng vẻ của Tô Mị có vài phần tương tự với Thạch Nhược Anh.”

Mộc Lý Đường giật mình ngẩn ra một lát, lập tức khúc khích bật cười, chỉ tay vào Ngải ma ma: “Lão bà nhà ngươi, đúng là một bụng không đứng đắn, không sợ chủ tử nhà ngươi phạt sao.”

“Vì hoàn thành nguyện vọng của Thái phi, lão nô có tan xương nát thịt cũng nguyện ý.” Vẻ mặt của Ngải ma ma lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại kiên định đến dị thường.

Mộc Lý Đường chậm rãi thu lại nụ cười, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, hắn ta đưa tay cầm lấy vật điêu khắc bằng gỗ, nhẹ nhàng vuốt ve thật lâu, sâu xa nói: “Chúng ta sẽ trở về, sẽ có một ngày chúng ta trở về, cũng đã chờ 25 năm rồi, không cần ngại chờ thêm hai năm nữa.”

Vật điêu khắc bằng gỗ trên tay hắn ta, là ba người Tây Vực vây quanh đống lửa vừa hát vừa múa, một ông lão đánh trống, một cô nương xinh đẹp khiêu vũ, còn có một nam tử vỗ tay cười to.

Ánh mắt của Mộc Lý Đường tràn đầy bi thương, tay nắm chặt.

Ngày sau, Ngải ma ma tùy ý đi vào Tô gia.

Tô Mị không phải vì mình có thể làm Vương phi mà thờ ơ bà ấy, vẫn khách sáo nhưng không mất đi sự nhiệt tình lúc trước.

“Ma ma nếm thử chút trà này xem thế nào, đây là trà sinh trưởng trên núi Tây Dao, không có tên, mặc dù không thể so với trà Long Tỉnh, hay trà Bích Loa Xuân và những loại trà nổi tiếng khác, nhưng cũng có mùi vị tốt.”

Ngải ma ma nếm thử một ngụm, tán thưởng nói: “Thật sự không tệ, xem ra món đồ không có danh tiếng này, cũng không hẳn là không tốt.”

Bà ấy đặt tách trà xuống, có chút lo lắng nhìn qua: “Ngươi có hy vọng vào phủ, vốn ta rất mừng cho ngươi, Nhưng… Nhưng ta nghe nói, thanh mai trúc mã của Vương gia sắp trở về rồi.”

Tim Tô Mị ngay lập tức thắt lại, từ khi nào lại xuất hiện một người thanh mai trúc mã?

Ngải ma ma nghiêng người về trước, thấp giọng nói: “Huyện chúa Khánh An – Thạch Nhược Anh, hẳn là ngươi đã nghe qua tên tuổi của nàng ta?”

Tô Mị ngơ ngác gật đầu.

Ba đời tướng quân, Thạch gia vô cùng trung liệt, đương nhiên nàng biết!

Năm năm trước, Định Bắc Hầu dẫn ba nghìn tướng sĩ đến kinh thành, mười dặm hồng trang cưới Thạch Nhược Anh làm vợ, cảnh tượng long trọng kia khiến cho toàn bộ các cô nương trong kinh thành đều phải ngưỡng mộ.

Đáng tiếc lại là người có mạng không tốt, ba năm trước ở biên cương có một trận đại chiến, đội quân Tây Bắc của Định Bắc Hầu thất bại thảm bại, quân của Thạch gia chạy đến cứu viện, kết quả là trúng phải mai phục của kẻ địch, toàn quân bị diệt.

Cha và anh của Thạch Nhược Anh đều chết trong trận chiến. Thạch gia không có hậu nhân, rất nhanh sẽ suy tàn.

Cái này cũng chưa hết, tiên đế trong cơn thịnh nộ đã thu hồi tước vị của Định Bắc Hầu, Định Bắc Hầu xấu hổ không chịu nổi, không tới mấy ngày liền tìm chết.

Thạch Nhược Anh từ Hầu phu nhân tôn quý ngã xuống trở thành một phụ nữ bình thường không nơi nương tựa.

Cũng may còn có Thái hậu đáng thương nàng ta, thừa dịp Thừa Thuận đế đăng cơ đại xá thiên hạ, thưởng cho Thạch Nhược Anh một cái chức Huyện chúa hư danh, không đến mức để nàng ta nghèo túng.

Tô Mị từng thổn thức không thôi với cảnh ngộ nàng ta gặp phải, nhưng chưa từng nghĩ rằng nàng ta lại là thanh mai trúc mã của Tiêu Dịch?!

Triều đại này, có phụ nữ thủ tiết tuẫn tiết, nhưng quả phụ tái giá cũng không phải số ít.

Trong lòng nảy ra một ý nghĩ, nhưng trên mặt Tô Mị không lộ ra biểu cảm, nhẹ giọng cười nói: “Trở về cũng tốt, kinh thành phồn vinh, bạn cũ cũng nhiều, thế nào cũng tốt hơn so với ở Tây Bắc ăn gió uống sương.”

Nàng bình tĩnh như vậy, Ngải ma ma có chút kinh ngạc, lập tức tăng độ cảnh cáo: “Vương gia là người niệm tình cũ, ngươi phải cẩn thận. Ôi trời, không phải là ta nói nhiều, nhưng dáng dấp của ngươi và Thạch Nhược Anh… Có vài phần tương tự.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK