• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Nhi dò hỏi: “Vẫn chưa có tin tức gì, hoặc là có chuyện vướng chân. Nương nương, hay là nô tỳ hộ tống nương nương hồi cung trước, có lẽ trên đường sẽ gặp được.”

Tô Mị nhìn màn đêm đen kịt qua cửa sổ: “Ta cảm thấy không đúng, Hoàng thượng nói đến đón ta thì nhất định sẽ đến đón ta. Cho dù có chuyện trì hoãn thì chắc chắn phái người thông báo một tiếng.”

“Có cần nô tỳ sai người đến hỏi không?” Yến Nhi nói: “Cứ chờ cũng không phải biện pháp… Cửa cung sắp đóng rồi.”

Tô Mị trầm ngâm nói: “Được rồi, hỏi tới hỏi lui lại gây ra động tĩnh làm lớn chuyện, đợi thêm nửa giờ, nếu Hoàng thượng vẫn chưa tới, chúng ta hồi cung trước. Ngươi đi ra cửa trông coi, có tin tức thì trở lại bẩm báo ta.”

Yến Nhi hơi nghiêng người, quả thực không yên tâm lắm, nàng ta lại đi ra ngoài nhìn: “Bây giờ trên dưới Tô gia đều bận rộn tổ chức tang sự, nô tỳ nghe Lâm Hổ nói tiền viện có không ít người tới giúp, nhiều người hỗn loạn, quả thực không thích hợp để ở lâu.”

Tô Mị càng nhíu chặt mày, trong lòng luôn lo lắng, bất an, cảm thấy sắp xảy ra chuyện, bèn đứng dậy phân phó nói: “Không đợi nữa, nói với mẫu thân một tiếng, chúng ta đi thôi.”

Vừa mới tới hành lang hạ đã thấy Lâm Hổ vội vã chạy tới: “Nương nương, Hạng Lương tới, nương nương có muốn gặp không?”

Mắt của Tô Mị sáng lên: “Là Hoàng thượng phái hắn ta tới sao?”

“Cũng không phải, hôm nay hắn ta không trực ban, hắn ta nghe tin tức Tô lão phu nhân qua đời nên mới tới thăm.”

“Ngươi đã gặp mặt hắn ta?”

Lâm Hổ sững sờ, gật đầu, nói: “Có gì không đúng ạ?”

Tô Mị trầm tư nói: “Nói như vậy, hắn ta biết ta ở chỗ này… Hắn ta chủ động cầu kiến ta?”

Lâm Hổ cẩn thận suy nghĩ, cũng cảm thấy kỳ lạ: “Hắn ta biết hôm nay cung nội ta đang làm nhiệm vụ, nhưng lại nói đến thỉnh an người, không biết có tiện không. Còn không hỏi một câu tại sao ta ở Tô gia, như thể ta ở chỗ này là chuyện đương nhiên. Phản ứng này quả thật là lạ, trừ phi hắn ta đã sớm biết ta hộ tống người trở về Tô gia!”

“Có lẽ là có người Tô gia lỡ miệng?” Yến Nhi nói một khả năng khác: “Dẫu sao từ trên xuống dưới Tô gia có nhiều người nhìn thấy nương nương.”

Lời Yến Nhi nói cũng có lý, nhưng từ đầu đến cuối Tô Mị không thể hoàn toàn tin tưởng Hạng Lương. Nàng trầm ngâm tìm cách trong chốc lát rồi phân phó Lâm Hổ: “Nói ta đau buồn quá độ, không muốn gặp người. Ngươi tìm một thị vệ, miệng mồm lanh lợi cầm lệnh bài của ta đi tìm Phủ Doãn của phủ Thuận Thiên, lệnh hắn ta dẫn người bắt Mộc Lý Đường lại.”

Lâm Hổ không hiểu vì sao phải bắt Mộc Lý Đường, có điều Hoàng hậu ra lệnh, mình phải tuân theo, nên hỏi: “Vòng vèo nhiều phiền toái, trực tiếp để các huynh đệ lính cấm vệ bắt người nhanh hơn!”

Phần lớn thân binh của Tiềm Để đã sắp xếp lính cấm vệ, sai người mình làm việc tiện lợi hơn so với điều động quan sai nha dịch.

Nhưng Tô Mị lắc đầu, nói: “Ngươi đừng quên thống lĩnh lính cấm vệ là ai.”

Sắc mặt Lâm Hổ hơi thay đổi, không nói thêm gì nữa.

Tô Mị không đi cửa chính ra phủ, nàng men theo đường mòn đá cuội mà đi vòng qua dãy nhà sau của chính viện, định đi ra ngoài từ hông cửa bắc. Nhưng lúc đi qua núi giả, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng nữ khóc thút thít nhỏ nhẹ.

Xa xa, Tô Mị nhìn thấy hai bóng người đứng dưới tàng cây bạch quả, có vẻ là một nam một nữ, nữ tử khoác áo, cúi thấp đầu, nam tử ở bên cạnh như đang an ủi nữ tử.

Sao thân hình giống như Tô Thù? Tô Thù không trông nom ở linh đường mà chạy tới đây gặp ai chứ?

Ánh mắt Tô Mị lạnh lùng: “Lâm Hổ, ngươi nhìn xem người nọ có phải Hạng Lương không?”

Lâm Hổ nheo mắt nhìn, lắp bắp nói: “Thuộc hạ… Nhìn thấy giống.”

Sự phiền não xen lẫn nhàn nhạt tức giận không nói ra được tràn ngập ngực Tô Mị, nhưng nàng biết bây giờ không phải là thời điểm tức giận. Nàng im lặng không lên tiếng nhìn chăm chú hai người ở xa xa, xoay người rời đi.

Xa xa, hai người có vẻ không phát giác ra hành tung của Tô Mị, Tô Thù đắm chìm trong bi thương mất đi thân nhân và sự vui sướng khi gặp ý trung nhân trong. Hai tình cảm cực đoan này đan xen nhau, vừa vui mừng vừa không nhịn được bởi vì vui mừng mà tự trách, trong lúc nhất thời lại mờ mịt không biết làm sao.

Hạng Lương nhìn Tô Thù, trong mắt lướt qua vẻ đau khổ giãy giụa.

Chỉ trong chốc lát, Hạng Lương nói: “Hoàng hậu hơi hiểu lầm di trượng của ta, không cho bà vào cung thì không nói, còn đuổi bà ấy đến Tây Vực. Lúc trước Tiềm Để còn ở đây, bà ấy đúng là có hơi bất kính với Hoàng hậu. Nhưng bây giờ bà ấy đã biết sai rồi, sao Hoàng hậu lại không cho bà ấy cơ hội bù đắp.”

Tô Thù sẵng giọng: “Rõ ràng là di trượng của ngươi không biết phân tấc, sao trong miệng ngươi lại là tỷ tỷ ta không đúng?”

Hạng Lương cười, cúi đầu nhận sai: “Là ta không biết nói chuyện, ngươi đừng nóng giận. Ta muốn xin tha thay bà ấy ta, lão gia lớn tuổi, không biết còn có bao nhiêu ngày giờ. Nhưng Hoàng hậu ở hậu cung, bình thường không gặp được…”

Tô Thù sợ run, ngẩn ra, chợt hiểu ý của Hạng Lương nhưng không trả lời.

Hạng Lương thất vọng thở dài, quay lại cười, dịu dàng nói: “Gió đêm lạnh, chớ đứng ở nơi này, coi chừng bị phong hàn. Làm tang sự là cực khổ nhất, rảnh rỗi thì lén nghỉ ngơi một chút, đừng quan tâm đến lòng người khác, phải chăm sóc mình nhiều chút.”

Nói xong, Hạng Lương xoay người rời đi, trong bóng đêm mông lung, bả vai hắn ta hơi suy sụp, nhìn trông hết sức tịch mịch.

Tô Thù buồn bã nhìn bóng lưng của hắn ta.

Đi mấy bước, Hạng Lương đứng yên, quay đầu cười rồi đưa tay ra: “Đi nào, đứng ngây người ra làm gì?”

Trong mắt Tô Thù chợt lóe sáng, nhấc váy đuổi theo.

Bởi vì tới gần lệnh cấm ban đêm nên có rất ít người đi đường, các cửa tiệm cũng tắt đèn, đóng cửa từ sớm.

Cho dù ánh sáng vẫn còn hắt ra từ cửa sổ nhưng trông cũng rất ảm đạm và lờ mờ.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc ma sát ở trên con đường đất cứng rắn, cùng tiếng bước chân soàn soạt.

Xe ngựa bỗng nhiên hơi nặng, ngay sau đó thì ngừng lại, Tô Mị còn chưa lên tiếng hỏi đã nghe Lâm Hổ ở bên ngoài quát: “Ai?”

Một nam nhân cao gầy đứng ở cuối ngã tư đường, dưới ánh trăng u ám, bóng nam nhân kéo dài dưới đất.

Nam nhân như thể không nhìn thấy lưỡi đao lóe hàn mang trong tay bọn thị vệ. Hắn ta chắp tay sau lưng, khoan thai đi đến gần.

Trong màn đêm, bọn họ không thấy rõ mặt mày của nam nhân này, nhưng qua tư thế tản bộ thì không khó nhận ra, người này không coi thị vệ ở đối diện ra gì.

Trong đầu Lâm Hổ cảnh giác, rút soạt yêu đao ra, nói một cách lạnh lùng: “Dừng bước!”

“Đừng hoảng, ta chỉ muốn mời Hoàng hậu nương nương uống ly trà.”

Là một giọng nói quen thuộc.

“Mộc Lý Đường?” Lâm Hổ kêu lên một tiếng, nâng đèn lồng lên chiếu sáng, lúc này trong lòng lộp bộp… Là người phủ Thuận Thiên không kịp bắt hắn ta, hay là hắn ta phát hiện gì đó không đúng nên chạy trước? Nhìn Mộc Lý Đường như vậy, chắc chắn đến có chuẩn bị, chẳng lẽ có ai tiết lộ hành tung của Hoàng hậu?

Lâm Hổ cưỡng ép đè những suy nghĩ lung tung kia xuống, ra lệnh: “Càn rỡ, còn không mau lui ra, đi lên chờ ăn đao à?”

Nhưng Mộc Lý Đường vung tay lên, mười mấy bóng người như ma nhảy ra từ trong bóng tối.

Tô Mị lệnh Yến Nhi vén màn xe, cười tủm tỉm, nói: “Bằng mấy người này mà muốn mời bổn cung làm khách? Chưa nói có thể thành công không, bổn cung bội phục ngươi thật là can đảm!”

Mộc Lý Đường buông tay, có chút bất lực: “Ta cũng không muốn, nhưng không còn cách nào khác. Hoàng thượng xem ngươi như tất cả, vì cứu tính mạng của ngươi mà có thể đáp ứng một, hai chuyện.”

“Có điều chỉ hơn mười người mà như bắt giữ ta?” Tô Mị vui vẻ, nghiêng đầu nói với Lâm Hổ: “Này, mấy người các ngươi bị coi thường.”

Lâm Hổ cười khẩy, nói: “Ta đang muốn hoạt động gân cốt một chút. Các huynh đệ, công lao đưa tới cửa, đừng có lỗi với ông trời!”

“Hoàng hậu nương nương, đừng vội ra tay, ngươi nhìn xem ai tới?” Mộc Lý Đường hất cằm, không nhanh không chậm nói: “Nhìn xem, Tô nhị tiểu thư.”

Với vài lời nhẹ nhàng, có hai người đi tới từ trong ngõ hẻm bên cạnh, là Hạng Lương và Tô Thù.

“Thù nhi!” Hô hấp của Tô Mị hơi chậm lại, nàng chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, giọng đã thay đổi: “Tại sao muội lại ở chỗ này? Đã nói với phụ thân chưa? Đại tang của tổ mẫu, muội điên rồi hay sao mà chạy đến đây, mau tới đây cho tỷ!”

Tô Thù bị tỷ tỷ mắng nên bối rối, mờ mịt nhìn nhân mã hai phe gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, run rẩy mà hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Tỷ, bọn họ là ai?”

“Tỷ nói muội qua đây!” Tô Mị nghiêm nghị quát, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm mỗi hành động của Hạng Lương.

Tô Thù vừa bước về phía trước một bước thì thấy cánh tay bị siết chặt, đồng thời trên cổ có thêm một lưỡi dao sắc bén lạnh như băng.

“Đừng động đậy.” Hạng Lương thấp giọng nói.

Cả người Tô Thù căng thẳng, nàng ấy muốn quay đầu nhìn Hạng Lương, nhưng thấy cổ đau xót, có cái gì nhớp nhúa và nóng ấm chảy xuống.

“Đừng động đậy.” Mặt Hạng Lương không cảm xúc, nói: “Nếu không lần sau sẽ không phải đơn giản là rạch một lớp da đâu.”

Tô Thù cắn chặt môi, nước mắt rơi lã chã, rơi trên mu bàn tay Hạng Lương.

Tay Hạng Lương hơi run, nhưng vẫn không rút lui.

“Hạng Lương, làm tốt lắm.” Mộc Lý Đường cười lớn: “Hoàng hậu, ngươi muốn muội muội của ngươi đổ máu đầu đường, hay là ngoan ngoãn đi theo ta một chuyến?”

Sắc mặt Tô Mị lạnh như băng, nhìn một vòng hắn ta và Hạng Lương, cười khẩy nói: “Ngươi bắt giữ ta cũng vô dụng, ta biết ý đồ của ngươi, không phải là định mượn binh phục quốc sao. Nhưng ta không giống các ngươi, dù Hoàng thượng đồng ý, nếu các thần công phản đối, Hoàng thượng cũng không thể độc đoán triều cương.”

“Đó chính là vấn đề nan giải của hắn ta.” Mộc Lý Đường vô tình nói, chợt ánh mắt lóe lên: “Có phải ngươi đang đợi Hoàng thượng không? Chớ đợi, thời cơ đã đến tự nhiên sẽ cho các ngươi gặp mặt.”

Tô Mị hỏi: “Hoàng thượng chậm chạp không đến, chắc hẳn cũng là ngươi ra tay?”

“Hắn ta quá để ý ngươi cũng không phải là chuyện tốt.” Mộc Lý Đường quan sát hai mắt Tô Mị, cười cười nói: “Ngươi mang thai, lại gặp phải lão tổ mẫu qua đời, cả người mệt mỏi, hắn nhất định sẽ tới đón ngươi… Đây chính là bệnh xấu của người nặng tình, ta sẽ để cho Ngải ma ma gặp hắn ta ở trên đường.”

“Giờ phút này hắn ta đang nói chuyện cũ cùng Ngải ma ma, cho nên ngươi không cần kéo dài thời gian chờ hắn ta tới. Hoàng hậu, lệnh bọn thị vệ để đao xuống, nếu không… Ta không sợ chết, dù sao đường hoàng tuyền có Tô nhị tiểu thư đi theo.”

Tô Mị nhắm hai mắt, hít thật sâu, phân phó: “Tất cả buông đao xuống. Mộc Lý Đường, ta đi theo ngươi, nhưng ngươi đừng vui mừng quá sớm. Mặc dù Hoàng thượng thích ta, nhưng đó không phải là ta, mỹ nhân thiên hạ đầy ra đấy, sau này Hoàng thượng sẽ có rất nhiều con… Ngươi, chỉ là giỏ trúc rót nước mà thôi.”

“Chơi tâm lý với ta?” Mộc Lý Đường cười khẩy: “Vậy chúng ta nhìn xem hắn ta sẽ chọn như thế nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK