Bụng của Tô Mị đã rất to, đi lại rất bất tiện, tuy vậy thái y nói thai của Hoàng hậu đã ổn định rồi, vận động vừa phải sẽ hỗ trợ cho việc sinh con.
Ai cũng nói sinh con giống như đi qua Quỷ Môn Quan vậy, bản thân Tô Mị cũng không dám lơ là. Mặc dù cơ thể nàng càng ngày càng lười, nhưng vẫn nghe theo lời của thái y, ngày nào cũng đi dạo một vòng ở Ngự hoa viên.
Vì thế khi Mạnh thị nhìn thấy nữ nhi bèn cười nói: “Xem cơ thể con linh hoạt như vậy, cái thai này chắc chắn là tiểu hoàng tử rồi!”
Tô Mị cũng cười, cũng không để lời nói của mẫu thân để trong lòng: “Thái y cũng không dám đưa ra phán đoán, người vừa nhìn đã biết là bé trai sao?”
“Khi mẫu thân mang thai đệ đệ của con cũng giống vậy đấy, trước khi sinh vẫn còn chăm sóc hoa cỏ ở trong viện cơ!” Mạnh thị mặt mày hồng hào nói: “Lại xem thân hình của con này, ngoại trừ bụng thì cũng không có chỗ nào phát phì, nhìn từ sau lưng thì vốn dĩ không thể nhìn ra là một nữ tử đang có mang, đây chính là đặc điểm khi mang thai bé trai đấy.”
“Hoàng thượng đã nói với con từ lâu rằng dù là nam hay nữ thì cũng là máu mủ của hắn cả, hắn đều vui hết.” Tô Mị cười nói.
“Nói thì nói thế, nhưng mẫu thân vẫn mong đứa đầu của con là nam.” Ánh mắt của Mạnh thị đột nhiên tối sầm lại: “Gia đình của người bình thường thì không sao, nhưng đây là thiên gia, nếu Hoàng trưởng tử không phải con của vợ cả, sau này… sẽ có nhiều chuyện phiền phức lắm.”
Tô Mị không đồng ý, cười nhạt nói: “Người không cần phải lo lắng, hậu cung không có thứ tử hay thứ nữ đâu.”
Khi nãy, lời vừa thốt ra khỏi miệng thì Mạnh thị đã thấy hối hận rồi, bà chỉ lo quan tâm đến nữ nhi, lại quên mất chuyện về Hoàng trữ (*) không phải là chuyện bà có thể nghị luận. Lời này mà truyền đến tai Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng vì chuyện này mà nảy sinh lòng nghi ngờ đối với Tô gia thì phải làm sao đây?
(*) Nếu bỏ qua xưng hô theo vai vế, thì vị trí kế vị của một Hoàng đế được gọi chung là các Hoàng trữ (皇储).
Bởi thế bà vội vàng hùa theo: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, con ở chỗ này bình an thì trong nhà cũng thuận lợi theo. Ôi, Thù Nhi có thể có được phân nửa sự may mắn của con thì tốt rồi.”
Dứt lời, Mạnh thị tựa như không chịu nổi nữa mà thở dài một hơi, muốn nói lại thôi.
Tô Mị ngẩn ra, nghĩ rằng tiểu muội lại xảy ra chuyện nữa, liền ra hiệu bằng mắt cho Yến Nhi. Yến Nhi ngầm hiểu, lập tức dẫn đám cung tì lui xuống.
“Thù Nhi vẫn chưa nghĩ thông suốt sao?” Tô Mị hỏi.
Mạnh thị thở dài: “Tinh thần sa sút là chắc chắn rồi, mấy ngày nay ta chưa từng nhìn thấy nụ cười trên gương mặt con bé. Tổn thương tình cảm tuy rằng sẽ khó chịu nhưng lâu ngày rồi cũng sẽ từ từ phai mờ đi thôi, ta và phụ thân của con đang lo lắng chuyện khác.”
Bà ghé sát lại cạnh nữ nhi, khẽ nói: “Ta và phụ thân của con đã bàn bạc xong rồi, đợi sau khi con sinh con xong thì sẽ từ quan hồi hương, không làm quan nữa mà đi túc trực bên linh cữu của tổ mẫu con.”
Tô Mị khó hiểu nói: “Nhưng chẳng phải Hoàng thượng đã đoạt tình (*) rồi sao? Phụ thân không cần phải từ chức khi có đại tang, sao các người lại muốn đi?”
(*) Chính sách đoạt tình (夺情) theo đó quan lại vì việc nước không được từ chức để chịu tang báo hiếu.
“Chắc con vẫn nhớ lời trăn trối trước khi từ thế của tổ mẫu, Tô gia phải lui.” Mạnh thị giải thích nói: “Chúng ta đều tin tưởng tình cảm Hoàng thượng dành cho con là chân thành, nhưng cả hai tâm phúc đều đã phản bội hắn rồi, chắc chắn sẽ khiến lòng nghi ngờ của hắn tăng lên. Thay vì lo lắng sẽ nảy sinh vết nứt trong quan hệ giữa quân và thần, chẳng thà chúng ta sớm dứt ra khỏi đấy.”
Tô Mị nghe thấy thì cuống quýt lắc đầu: “Không đến mức như vậy đâu. Mọi người quá cẩn trọng rồi, Hoàng thượng biết được lòng trung thành của Tô gia mà.”
Mạnh thị nhìn thoáng qua bụng của nữ nhi, dứt khoát nói rõ: “Ở hậu cung, con là chủ tử duy nhất. Ở tiền triều, tước vị của Tô gia là nhất đẳng công. Phụ thân con lại vào nội các, mặc dù không phải Thủ phụ, nhưng đã có một vài các lão có ý nhìn sắc mặt của ông ấy mà làm việc. Nếu cứ như thế thì Tô gia sẽ nắm độc quyền.”
“Ngọn lớn quá ắt phải gãy, đuôi lớn quá ắt không vẫy được, quân cũng hiểu rõ điều này.” Mạnh thị cẩn thận nhớ lại lời của trượng phu, chậm rãi nói: “Tô gia rời khỏi triều đình, chẳng những tốt cho Hoàng thượng, cũng tốt cho con cháu của Tô gia… Họ ngoại mà có quyền thế ngập trời thì khó mà lâu dài được.”
Tô Mị lập tức nghẹn lời, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm: “Không có lý gì mà con làm Hoàng hậu lại khiến nhà mẹ đẻ phải chịu tủi thân chứ.”
“Cái này không gọi là tủi thân.” Mạnh thị kéo tay của nữ nhi, an ủi: “Kỳ thật Tô gia có thể có được vinh quang của ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào phúc của con, chỉ cần con sống thật tốt trong cung, cho dù Tô gia có làm quan hay làm dân thì cũng không có ai dám khinh thường đâu.”
Tô Mị biết rõ phụ mẫu đã hạ quyết tâm, khuyên nhiều cũng vô dụng, đành nói: “Đợi sau khi chịu tang xong, hai người trở lại kinh thành được không? Nếu không con có muốn tìm người nhà mẹ đẻ để nói chuyện cũng không được, hơn nữa kinh thành có nhiều tài tuấn, cũng dễ làm mai cho Thù Nhi hơn.”
“Đương nhiên không thể nào một đi không trở lại được.” Mạnh thị đáp qua loa, nhưng chẳng hề nói khi nào sẽ hồi kinh.
Tô Mị cũng nghe ra được, chỉ âm thầm thở dài nơi đáy lòng, không truy hỏi tiếp nữa.
Thời tiết dần dần ấm lên, đợi khi vào mùa hè, lễ lớn Tết Đoan Ngọ vừa qua, bầu không khí của cả hậu cung bắt đầu trở nên căng thẳng, chẳng vì lý do gì khác, mà là do sắp đến ngày lâm bồn của Hoàng hậu nương nương rồi.
Hoàng đế vẫn luôn tận tụy với công việc cũng không ở trong Ngự thư phòng từ sáng đến tối nữa. Sau khi hạ triều sớm thì liền đến ở cạnh Hoàng hậu, ngay cả tấu chương cũng chuyển đến Phượng Nghi cung để phê duyệt.
Vào ngày mười bốn tháng năm hôm đó, sau khi Tô Mị dùng xong cơm chiều không được bao lâu thì cảm thấy bụng dưới ngày càng đau quặn, khi đi tịnh phòng, vừa nhìn quả nhiên đã thấy đỏ rồi.
Thái y, y nữ và bà đỡ vẫn luôn túc trực ngay lập tức cùng nhau xuất trận, bản thân Tô Mị thật ra không cảm thấy gì cả, còn Tiêu Dịch ngược lại như đang lâm đại địch, trông còn căng thẳng hơn cả ngày bức vua thoái vị hôm ấy.
Đương nhiên là hắn sẽ không nói ra, nhưng mà gương mặt thì sa sầm, ngay cả cười cũng không cười, xoa xoa tay đi qua đi lại xung quanh phòng.
Tô Mị nhìn thấy rất buồn cười, bèn nói với hắn: “Chàng ở đây cũng không giúp được gì, thái y thấy gương mặt lạnh băng của chàng còn sợ hãi hơn. Hơn nữa khi nữ tử sinh con sẽ rất đau đớn, ta cũng không muốn chàng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của ta. Phúc ma ma, mời Hoàng thượng ra thứ gian nghỉ ngơi đi.”
Phúc ma ma tuân lệnh, vừa khuyên nhủ, dỗ dành, đùn đẩy Tiêu Dịch đến Tây Thứ gian. Vì thế Tiêu Dịch liền xoa xoa tay, đi qua đi lại ở Tây thứ gian từ sau giờ ngọ cho đến khi trời nhá nhem tối, lại không biết mệt mỏi mà đi tới đi lui tiếp từ khi nhá nhem tối cho đến tận nửa đêm, mãi đến khi ánh ban mai khắp trời nhuộm Phượng Nghi cung thành màu đỏ au, hắn đã nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Trong nháy mắt, cả thế giới dường như đột nhiên trở nên yên tĩnh, ánh mắt Tiêu Dịch đờ đẫn, đầu óc trống rỗng, Phúc ma ma mang vẻ mặt vui vẻ nói gì đó, hắn không nghe lọt một chữ nào, bước chân cứng nhắc bước đến trước giường Tô Mị.
Sắc mặt của Tô Mị thoạt nhìn có hơi tái nhợt, trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi, vài cọng tóc dính lộn xộn trên gương mặt, cả gương mặt đầy mỏi mệt nhưng vẫn nhìn hắn cười.
Nàng nói: “Quả đúng là một bé trai, Phúc ma ma nói là mặt mũi giống chàng, ta thấy đứa nhỏ ngay cả mắt còn chưa mở, cũng không biết làm sao bà ấy có thể nhìn ra được nữa.”
Ánh mắt của Tiêu Dịch dừng ở bên gối của nàng, nhi tử của bọn họ đang giơ hai tay nhỏ lên để ở hai bên đầu, gương mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đóng đóng mở mở, tựa như đang ăn cái gì đó vậy.
Trái tim hắn mềm nhũn ra, nhịn không được mà vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng đụng vào nắm tay nhỏ đang nắm chặt lại của nhi tử.
Nhi tử lập tức mở tay ra, nắm chặt ngón tay của hắn không buông.
Tiêu Dịch càng cảm thấy ngạc nhiên hơn, nhếch môi muốn cười to vài tiếng, lại sợ sẽ dọa nhi tử, vội nín bặt, nhưng vẫn mừng rỡ cười toe toét.
“Hôm nay là ngày mười lăm sao?” Tô Mị đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy, ngày mười lăm tháng năm, năm Kiến Hưng thứ hai, nhi tử của chúng ta đã ra đời rồi!” Tiêu Dịch hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng vỗ về hai má của nàng: “Vất vả rồi, Hoàng hậu của ta.”
Ngày mười lăm tháng năm, trong lúc nhất thời Tô Mị cảm thấy trăm mối ngổn ngang, vào lúc này năm ngoái, nàng vừa mới tỉnh lại khỏi một cơn ác mộng, trong lòng chỉ nghĩ làm sao để cứu cả nhà Tô gia, lúc đó chỉ mong rằng có thể giữ được tính mạng, còn những chuyện khác thì nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Mà bây giờ, nàng nhìn nhi tử đang say ngủ, lại nhìn ánh mắt tựa như nước đang chăm chú nhìn nàng của Tiêu Dịch, đưa tay lên nhẹ nhàng bao phủ lấy tay hắn, tươi cười: “Bắt được chàng rồi.”