• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa là một ngõ hẻm chật hẹp, không có một cái cây nào, mặt đất được rải những viên đá xám tro, tường cũng là màu xám khiến cho người ta cảm giác như đang bị đè nén.

Tô Thù đi theo phía sau Hạng Lương, một đường quanh co khúc khuỷu, từ vách tường đến mặt đất đều giống nhau như đúc, dường như đã đi rất xa cũng dường như chỉ lởn vởn tại chỗ.

Cuối cùng cũng đi đến một cửa sân được sơn đen với một cái khoá lớn bằng sắt sáng loáng, có hai kẻ giữ cửa với khuôn mặt cực kỳ hung dữ, một tên thì ôm cánh tay dựa vào tường, môn tên thì lười biếng ngồi trên bậc thang, nhìn thấy Hạng Lương đến thì vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Hạng Lương gật đầu nhẹ nói: “Mở cửa.”

Phần sân cũng đầy u tối xình xịch không có chút sức sống nào, trong góc có một cái cây trơ trụi không biết tên, cửa sổ bên cạnh đóng chặt.

Rất yên tĩnh, không có ai trông chừng, khiến Tô Thù bất ngờ hơn nữa là sân tường nơi đây lại cao hơn nhiều so với căn nhà!

Tựa như là nơi ở được chuẩn bị riêng cho tù nhân vậy.

Vừa nghĩ đến tỷ tỷ bị nhốt ở đây, trong lòng Tô Thù không khỏi đau xót, ánh mắt nhìn Hạng Lương lại thêm một tầng căm hận.

Hạng Lương dừng bước xoay người lại nói: “Hoàng hậu ở trong gian nhà chính, cửa phòng không khoá.”

Tô Thù cúi đầu không nhìn hắn ta… nàng ấy sợ không che giấu được sự thù hận trong mắt mình.

Không có ai khác trong sân, cửa viện khép hờ, lính gác bên ngoài cũng không nhìn thấy tình hình bên trong.

Cả người Tô Thù run run, khóc thút thít nói: “Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, rốt cuộc thì ngươi… có từng thích ta không?”

Hạng Lương chắp tay sau lưng, im lặng không nói mà nhìn chăm chú vào cái cây khô kia một lúc lâu, không hề trả lời.

Tô Thù lộ vẻ đau thương mà cười một tiếng, nói: “Ngươi không nói gì thì ta coi như là ngươi đã thừa nhận… Hạng Lương, ngươi có thể ôm ta một cái được không?”

Cuối cùng thì Hạng Lương cũng mở miệng nói: “Không có ý nghĩa gì cả.”

“Ngươi thật là ác độc mà!” Tô Thù hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn sang, trong mắt đã ngập tràn ánh lệ: “Ta một lòng nhớ thương ngươi, nhưng ngươi từ đầu đến cuối đều lợi dụng ta, nay lòng ta đã vì ngươi mà vỡ nát, thế mà ngươi chẳng thèm cho ta một chút an ủi nào!”

Trong ánh mắt của Hạng Lương lộ ra vẻ không đành lòng và giãy giụa, do dự một chút rồi giang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Tô Thù.

“Sao lại vậy chứ? Hạng Lương, ta rất thích rất thích ngươi…” Tô Thù lẩm bẩm nói, nàng ấy nhón chân lên vươn tay vịn vào bả vai và cổ hắn ta.

Ánh mặt trời không quá rực rỡ, nhưng đầu ngón tay của nàng ấy lộ ra một chút rét lạnh.

Tô Thù chợt vung tay lên, đồ gốm vỡ xoẹt qua cổ hắn ta, song Hạng Lương cũng phản ứng cực nhanh, ngay lúc da bị xước qua đã nghiêng đầu trốn sang bên cạnh, thuận tiện đẩy Tô Thù ra.

Tô Thù bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo lùi về sau mấy bước, rầm một tiếng ngã nhào ra đất.

Đây là lần đầu tiên nàng ấy làm chuyện này, tim đập tay run, sức lực cũng nhỏ, chỉ rạch một vết thương dài khoảng hai tấc trên cổ Hạng Lương, trông máu chảy ra không ít nhưng cũng không tổn thương đến chỗ hiểm.

Hạng Lương không nói tiếng nào nên cũng không quấy rầy đến hai tên hộ vệ ngoài cửa.

Ánh mắt hắn ta nặng nề nhìn Tô Thù một cái rồi xé mảnh áo bó sơ qua vết thương, lạnh lùng nói: “Hả giận chưa? Tỷ tỷ ngươi ở ngay căn nhà trước mặt, vào thôi.”

Tô Thù cắn chặt môi, cố gắng không để mình khóc ra tiếng, bò dậy khập khễnh đi đến trước cửa phòng kêu: “Tỷ tỷ.”

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra từ bên trong, sau tiếng kêu bất ngờ của Yến Nhi là tiếng khóc thút thít của Tô Thù.

Yến Nhi đỡ Tô Thù, nhìn Hạng Lương như muốn phanh thây róc thịt rồi lạch cạch đóng cửa lại.

Từ đầu đến cuối, Tô Thù chẳng thèm ngoái lại nhìn.

Hạng Lương đứng tại chỗ một lúc lâu, trong đầy đầy hoang mang, cũng không rõ mình đang nghĩ gì, trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình đã sụp đổ bể nát.

Cõi lòng tan nát phải đâu mới đúng, nhưng so với những lần đau khổ khi bị nhục mạ lúc nhỏ thì cái đau này rất nhỏ nhặt không đáng nhắc đến.

Hắn ta vốn đã đoán được loại kết quả thế này, thế nhưng hôm nay lại chợt cảm thấy thương cảm, thật là buồn cười!

Hạng Lương tự giễu mà cười một tiếng, xoay người nhanh chóng rời đi.

Tô Mị trông thấy muội muội, bất ngờ đến nổi bật dậy khỏi ghế, nâng tay phải nàng ấy lên vội vàng hỏi: “Chuyện gì thế này? Ai làm muội bị thương? Có phải tên khốn Hạng Lương kia hay không?”

Lúc này Tô Thù mới để ý đến bàn tay mình bị mảnh vỡ làm rách vài chỗ do bóp quá mạnh.

“Là do muội làm.” Vẻ mặt Tô Thù vô cùng mệt mỏi, chậm rãi nói rõ đầu đuôi câu chuyện.

Tô Mị vừa đau lòng vừa tức giận, quở trách: “Trình độ võ thuật của hắn ta rất cao, muội đọ sức với hắn ta làm gì? Nếu như hắn ta thẹn quá hoá giận mà ra đòn hiểm thì làm sao? Anh hùng không chịu thua thiệt trước mắt, nên chịu thua thì phải chịu thua!”

Khuôn mặt Tô Thù lộ đầy vẻ ngượng ngùng: “Muội thật sự rất giận… Muội thật vô dụng, luôn gây phiền phức cho tỷ và tỷ phu.”

“Đừng nghĩ vậy, có lòng coi như vô ý, chưa chuẩn bị cớ sao nói sẵn sàng?” Tô Mị dịu dàng an ủi, nhìn tay của muội muội mà không khỏi lo âu: “Nơi đây không có kim sang dược, không biết bọn họ có chịu cho không…”

Bỗng dưng nàng ngừng nói, nhìn chăm chăm vết máu dính trên vạt áo của Tô Thù như đang suy nghĩ điều gì.

“Có lẽ là có cách báo tin cho bên ngoài đấy.” Ánh mắt Tô Mị loé lên, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.

Tô Thù và Yến Nhi không hiểu rõ mà liếc mắt nhìn nhau, Yến Nhi vội hỏi: “Nương nương, người có cách gì thế?”

“Đến đây…” Tô Mị ngoắc kêu Yến Nhi đến nhỏ giọng nói mấy câu bên tai.

Ánh mắt Yến Nhi sáng lên: “Chuyện này thì khó gì, nô tỳ không sợ!”

Vài con quạ đen vụt qua chân trời dừng trên mái hiên nơi cửa sân, ánh mắt đen láy nhìn chòng chọc hai tên lính gác.

“Xui xẻo.” Một tên thủ vệ nhặt viên đá ném mạnh qua.

Quạ đen huýt một tiếng bay lên, kêu quang quác bay vòng vòng trên trời rồi lại đậu xuống mái hiên.

Tên thủ vệ chửi một tiếng, định đuổi một lần nữa thì lại nghe một tiếng kêu vô cùng thảm thiết từ trong viện, tiếng bước chân đùng đùng từ xa đến gần, cánh cửa bị vỗ rầm rầm vang, sau đó là tiếng kêu khóc đầy hoảng loạn của một người phụ nữ: “Không ổn rồi! Nương nương sinh non rồi…”

Hai tên lính gác tê cả da đầu, giáo chủ và Ngải ma ma đã căn dặn rằng người trong đó không thể xảy ra bất kỳ chuyện xấu nào, nhất là đứa bé trong bụng của nàng!

Hai người bọn họ nhanh chóng bật tung cửa chạy đến trước cửa phòng ló đầu vào xem, chỉ thấy sắc mặt Hoàng hậu tái mét, ôm bụng nằm trên giường, có lấm tấm vài vệt máu trên quần áo, tay của cô nương bên cạnh cũng dính đầy máu, rõ là đã sợ choáng cả, giơ tay không biết làm sao mà không ngừng khóc.

Vết máu dính đầy tay Yến Nhi, tức giận gào thét: “Các ngươi còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau mau đi kêu lang trung! Nếu nương nương không… Nếu đứa trẻ không còn thì ai trong các ngươi cũng khỏi sống nữa!”

Bọn thủ vệ hơi do dự rồi nhanh chóng quyết định một người ở lại sân viện tiếp tục trông chừng, một người  nhanh chóng chạy ra ngoài báo tin.

Yến Nhi len lén nhìn ra ngoài nói nhỏ: “Nương nương, Hoàng thượng sẽ chú ý đến ư?”

“Ta không biết, ta đang đánh cược xem Hoàng thượng để ý đến danh dự của ta hay là sự an toàn của ta hơn.” Tô Mị khẽ thở dài.

Nhưng nàng không biết tối hôm qua khi Tiêu Dịch vừa biết tin nàng mất tích đã phong tỏa toàn bộ kinh thành.

Lúc rạng sáng, bầu không khí trong ngự thư phòng cực kỳ lạnh lẽo, trong ánh mắt Tiêu Dịch lộ ra vẻ tàn bạo, đầu ngón tay nắm trắng bệch: “Vẫn chưa tra được tung tích, trẫm đang nuôi một đám ăn hại à! Lưu khanh, Hoàng hậu kêu ngươi bắt người, người đâu?”

Lưu Phủ Doãn bị giọng điệu hung ác của hắn làm cho sợ hãi run rẩy, dập đầu nói: “Vi thần nghe lệnh dẫn người lùng bắt Mộc Lý Đường nhưng hắn đã trốn mất bóng từ lâu.”

“Còn Hạng Lương và Ngải ma ma?”

“Bẩm Hoàng thượng, cũng… không thấy.” Lưu Phủ Doãn đầy vẻ đau khổ nói: “Chu vi ba mươi dặm xung quanh nơi Hoàng hậu mất tích cũng đã được lục soát khắp nơi, nếu tìm kiếm tiếp thì sẽ đến ngoại thành. Nhưng vị tướng canh cổng nói rằng sau giờ giới nghiêm tối hôm qua cổng chưa mở lần nào.”

Trông thấy Hoàng thượng sắp nổi giận nữa, Thái tổng quản vội nói: “Lưu đại nhân cũng đã lục soát tất cả các nơi trong thành rồi ư?”

Lưu Phủ Doãn ấp úng nói: “Ối, vi thần sợ rằng nếu làm lớn chuyện này sẽ gây tổn hại đến danh dự của Hoàng hậu, nên… đã không lục soát các phủ của những quý tộc trọng thần.”

“Đám tàn sư của phế đế, không dùng được cái cớ này à? Vả lại có trẫm ở đây, ai dám nói vớ vẩn? Lục soát đi!” Tiêu Dịch lạnh lùng nói: “Không có ý chỉ của trẫm thì không được mở cửa thành, giới nghiêm khắp thành, những ai không có nhiệm vụ thì không được ra phố, cửa tiệm không được buôn bán, ba đội nha dịch, điều động binh mã khắp năm thành, tất cả cấm vệ quân đều ra trận, cho dù hất toàn bộ kinh thành lên trời cũng phải tìm được cho ta!”

Lưu Phủ Doãn vâng vâng dạ dạ thưa vâng, lau mồ hôi lạnh lui xuống.

Một lúc sau, Tiêu Dịch căn dặn Thái tổng quản: “Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, không chừng bọn họ đưa trẫm dưới đèn tối, ngươi phái người ngầm lục soát Tiềm Để, lặng lẽ quan sát.”

Thái tổng quản bất ngờ nói: “Tiềm Để đã bị khoá từ lâu, nếu không có thủ lệnh của ngài thì người thường không vào được.”

“Có lẽ Ngải ma ma có chìa khoá trong phủ, bà ấy trông coi Vương phủ nhiều năm như vậy nên quen với kết cấu của Vương phủ hơn trẫm nhiều. Hơn nữa đến mùa xuân, những việc dọn dẹp sửa sang trong Vương phủ đều qua tay bà ấy, ai biết bà ấy có táy máy tay chân gì không.” Tiêu Dịch âm thầm nghiến răng: “Trẫm coi bà là người thân tín của mẫu hậu nên chắc chắn sẽ không hại trẫm, hừ, trẫm đã nhìn lầm người!”

Thái tổng quản không tiện phát biểu thêm gì về vấn đề này, việc này không thể chậm trễ, cúi đầu vâng mệnh rời đi.

Sắc trời dần dần sáng rõ, sáp nến chảy đỏ rực trên giá cắm nến, ánh nến lắc lư chập chờn run lên một cái rồi tắt.

Trong ngự thư phòng không có ai phục vụ, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe tiếng bước chân rón rén của các cung nhân ngoài cửa.

Tay vô ý thức quét qua hầu bao treo trên thắt lưng, Tiêu Dịch ngớ ra, hầu bao trân châu san hô bát tiên, là nàng tự tay may.

Một loại cảm giác hoảng sợ ập đến như cơn sóng, dường như sắp đánh chìm Tiêu Dịch, không thể thở nổi, lòng đau đến mức muốn vỡ tung, cho đến khi Tiêu Dịch không thể không cúi người xuống bóp chặt tim, hô hấp từng hơi từng ngụm từng ngụm.

“Hoàng thượng!” Phúc ma ma vừa bước qua ngưỡng cửa thấy vậy suýt chút nữa đã ném phăng cái mâm đang cầm, vội vàng đi đến hết xoa ngực đến vuốt lưng, vội vàng không ngừng kêu ngự y.

“Không cần đâu.” Tiêu Dịch thở dồn dập, mỏi mệt dựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói: “Phàm là bắt con tin uy hiếp thì tất nhiên có thứ mong cầu, nhưng đã qua một đêm sao bọn họ vẫn chưa có tin tức gì?”

“Có lẽ chờ cơ hội ra tay, nếu không thì là nhát gan sợ sệt.” Phúc ma ma nói: “Chỉ bằng vài người bọn họ thì không lật nóc được đâu!”

Nội thị đứng trước cửa ló đầu vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Từ Bang Ngạn cầu kiến, mang một phong thư nói có chuyện lớn, phải lập tức gặp ngài.”

Vừa nghe đến “phong thư”, Tiêu Dịch lập tức tỉnh lại quát to: “Tuyên vào!”

Không lâu sau, Từ Bang Ngạn đầu đầy mồ hôi chạy vào, hắn ta không thèm mặc cả triều phục, nút cài áo vạt trước áo choàng cũng gài sai chỗ, tóc có chút bù xù xốc xếch, nên cũng bất chấp cả tội danh “Thiếu nghiêm túc trước mặt vua”.

“Hoàng thượng, thư… được phát hiện trước cửa phòng thần sáng sớm nay.” Hai tay Từ Bang Ngạn dâng thư lên ngang đầu quỳ xuống, mệt mỏi thở hồng hộc hồng hộc.

Phúc ma ma không chờ căn dặn đã lấy thư đưa cho Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch nhanh chóng xem qua, cười lạnh nói: “Hắn ta thế mà lại rất cẩn thận, lợi dụng ngươi để truyền tin cho trẫm. Còn ai biết chuyện này không?”

“Thưa không, chỉ có một mình vi thần đã đọc thư.” Từ Bang Ngạn nói khô miệng, liếm môi một cái rồi nói tiếp: “Tên tặc Mộc Lý Đường kia lại muốn để một mình ngài đến lăng mộ phía Tây! Có câu nói ‘thiên kim chi tử tọa bất thùy đường (*)’, cái gì cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Hoàng thượng, tuyệt đối không thể mạo hiểm.”

(*) Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường: Câu này xuất hiện trong Sử ký, là ngạn ngữ dân gian, ý nói kẻ giàu có trong nhà cất giữ nhiều vàng bạc, sẽ không dám ngồi gần lối vào chính đường, vì sợ sẽ có người đập mái ngói mà xông vào. Trong Sử Ký – Tư Mã Tương Như Liệt truyện, câu này ý nói, nếu thấy nơi nguy hiểm thì phải tránh đi. Còn có ý nói, tiền là vật ngoài thân, phải biết giữ tính mạng của mình, không nên tùy tiện nhảy vào chỗ nguy hiểm.

“Bớt nói lời khích trẫm, coi chừng trẫm lấy đầu ngươi!” Tiêu Dịch tức giận trừng hắn ta: “Hoàng hậu ở trong tay hắn, dù có nguy hiểm thế nào thì trẫm cũng phải đi!”

Từ Bang Ngạn rụt cổ lại, trông có vẻ sợ, nhưng khuôn mặt đã bớt đi vẻ hốt hoảng lúc mới đi vào: “Hoàng thượng, phải biết rõ mục đích của hắn ta là gì mới dễ đối phó.”

“Trẫm biết hắn ta muốn cái gì, mang tờ thánh chỉ trống không và ngự tỷ đến.” Tiêu Dịch cười lạnh nhìn phong thơ trong tay: “Lăng vua hoang vu nhưng cũng có thị vệ và những hoạn quan trông coi lăng, hắn ta dám đi đến nơi đó thì chắc chắn có chỗ chống lưng.”

Lúc đang nói chuyện, Thái tổng quản chưa thông báo đã đi thẳng vào: “Hoàng thượng, trên đường có tin tức! Có hai người thay phiên gõ cửa tiệm thuốc muốn lấy thuốc an thai! Phủ Thuận Thiên sợ rút dây động rừng nên đã lén lút đi theo, không dám bắt người.”

Ánh mắt Tiêu Dịch chợt loé lên: “Phái thêm người đến bao vây hang ổ của bọn họ cho trẫm!”

“Vâng!” Thái tổng quản cúi người thưa, nhìn Tiêu Dịch thay trường bào màu xanh không nhịn được hỏi: “Ngài muốn xuất cung?”

Tiêu Dịch xoay người lại cười lạnh: “Đúng, trẫm phải đi ôn chuyện với ‘cữu cữu’ thật tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK