• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mị tốn công vô ích, phụ thân đã đi đến sân của tổ mẫu nên nàng đành phải chờ ở thư phòng.

Vì để thoát khỏi sự nôn nóng và bất an trong lúc chờ đợi, nàng đành ép bản thân mình viết chữ.

Một tờ rồi lại một tờ, những tờ giấy viết đầy chữ to như vậy cứ từ từ phủ kín mặt bàn, trong lòng Tô Mị cũng đã dần bình tĩnh trở lại.

Ngọn gió Nam ấm áp thổi tới, cửa va đập nhẹ một chút, mấy tờ giấy đầy bàn tựa như những con bướm bay tản ra xung quanh, giọng nói của Tô Thượng Thanh theo đó vang lên: “Đây là chữ con viết sao?”

“Phụ thân!” Tô Mị gấp gáp hỏi: “Hoàng thượng có chọn người vào nội các không? Người đồng ý rồi sao?”

Tô Thượng Thanh dường như không thấy được vẻ mặt lo lắng của nữ nhi, ông nhặt vài tờ giấy lên nhìn thử, tất cả những chữ viết trên đó đều là “gia”.

Chữ viết lộn xộn và cẩu thả, hoàn toàn bộc lộ hết tâm trạng của người viết.

Nhưng thật ra nét mực chưa khô trên bàn đã khôi phục lại sự thanh tao của ngày thường, đơn giản mà thanh tú, bên trong sự hòa nhã lại ẩn giấu một chút sắc sảo.

Tưởng chừng như ông đang giày vò tâm trạng của nữ nhi nhà mình, vì Tô Thượng Thanh hơi dừng một chút rồi mới nói: “Lúc lâm triều Hoàng thượng có bảo ta vào nội các, nhưng ta còn chưa kịp lên tiếng thì Tấn Vương đã nói rằng không ổn.”

Tâm trạng của Tô Mị lên rồi lại xuống, trong nháy mắt không giữ được bình tĩnh: “Nói như vậy nghĩa là Tấn Vương đã giải vây cho phụ thân sao?”

“Giải vây?” Tô Thượng Thanh bật cười: “Chắc là vậy, nhưng cách giải vây này khiến người khác hơi khó tiếp nhận, hắn phản bác từng câu khen ngợi của Hoàng thượng dành cho ta, nói rằng tài hoa của ta bình thường, thành tích chính trị cũng bình thường, cuộc sống thì xa hoa lãng phí, mua danh chuộc tiếng, thật sự không kham nổi cái danh đại học sĩ.”

Tô Mị không nghe nổi việc người khác nói phụ thân không tốt, nhíu mày nói: “Hắn thì hiểu người được bao nhiêu mà dám nói bậy, vậy Hoàng thượng nói thế nào ạ?”

Tô Thượng Thanh thở dài: “Hoàng thượng trấn an ta vài câu, có vẻ không xem lời nói của Tấn Vương là thật. Nhưng nhờ có sự chen ngang của Tấn Vương, nên Hoàng thượng cũng không nhắc lại chuyện vào nội các, vì vậy ta không cần phải mở miệng từ chối.”

Phụ thân không để lời nói của nàng trong lòng, Tô Mị dâng lên nỗi chua xót: “Phụ thân, tại sao người không muốn vào nội các?”

“Vua nào triều thần nấy, có đôi lúc lùi tốt hơn tiến.” Tô Thượng Thanh không giải thích nhiều, nhìn nữ nhi bằng ánh mắt ân cần: “Ngày nghĩ gì thì đêm mơ nấy, không cần phải quá lo âu, con chỉ cần tập trung vào việc chuẩn bị hôn lễ là được rồi.”

Tô Mị đau lòng nói không nên lời, tất cả đều đè nén ở lồng ngực, lên không được mà xuống cũng không xong, nàng phải hít sâu vài hơi mới cảm thấy thoải mái hơn chút.

“Phụ thân, Tấn Vương sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời đó. Có lẽ hắn thật sự có thành kiến với người, nếu như quan điểm của hắn tác động đến Hoàng thượng thì chẳng phải sẽ phiền phức sao? Không bằng sớm nói rõ những hiểu lầm ra, con thấy… không thì đưa bái thiếp của phụ thân cho Vương phủ, dò xét ý tứ của Tấn Vương.”

Tô Thượng Thanh thu lại nụ cười, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc: “Dò xét ý tứ của hắn làm gì? Chỉ vì hắn có chút bất mãn đối với ta, ta bèn vội vàng tìm hắn giải thích hay sao. Tại sao phải sợ hãi như vậy, vi phụ làm không được.”

Ông còn nghi hoặc hỏi: “Trước kia cũng có người chỉ trích ta, nhưng lại không thấy con có phản ứng lớn như vậy, tại sao chỉ để ý đến Tấn Vương?”

Bởi vì Tấn Vương là hoàng đế tương lai đó! Tô Mị chỉ có thể trả lời ở trong lòng, không thể nói ra.

Đương kim hoàng đế vẫn còn ở đó, nàng lại nói rằng Tấn Vương sẽ mưu phản đăng cơ, chắc chắn phụ thân sẽ cho rằng nàng bị mất trí. Nếu có chút tin đồn nào truyền ra ngoài, vậy thì không cần phải đợi đến ngày mười ba tháng bảy, không chừng chỉ ngày mai thôi thì tai họa lớn đã giáng xuống Tô gia rồi.

Tô Thượng Thanh nhìn ra sự khó xử trong mắt nữ nhi, chậm rãi nói: “Mẹ đẻ của Tấn Vương qua đời từ sớm, thuở nhỏ được nuôi dưỡng trong cung Thái Hậu, quan hệ với Hoàng thượng quả thực không tệ, có thể ảnh hưởng đến thái độ của Hoàng thượng ở một mức độ nhất định. Nhưng qua vài ngày nữa thì hắn phải rời khỏi kinh thành để đi đến phía Nam dưỡng bệnh rồi. Xa xôi ngàn dặm, không rảnh rỗi nói xấu ta tiếp đâu.”

Tóm lại chính là không có ý kết giao với Tấn Vương.

Một lúc sau phụ thân có nói gì đó nhưng Tô Mị đã không còn tâm trạng để nghe, nàng mang theo sự uể oải rời khỏi thư phòng.

Ít ngày nữa Tấn Vương sẽ rời khỏi kinh thành, thời gian của nàng cũng không còn nhiều nữa.

Nàng muốn mặc kệ phụ thân, tự mình hành động, nhưng nàng chỉ là một tiểu thư chốn khuê phòng, phải làm sao mới có thể liên lạc được với Tấn Vương đây?

Phiến đá dưới đất phản xạ lại ánh sáng chói lóa của mặt trời, một ngọn gió cũng không có, cả người nàng đều khô hanh đến khó chịu.

Buổi chiều, Lý ma ma bên cạnh mẫu thân có đến đây.

Lý ma ma là một người lớn tuổi trong phủ, đã nhìn ba tỷ đệ bọn họ lớn lên từ nhỏ, Tô Mị rất tôn kính bà, vội vàng mời bà ngồi xuống, rồi lệnh cho Yến Nhi lấy phục linh để ăn cùng bà.

Lý ma ma vội nói: “Không cần phiền phức vậy đâu, ta chỉ đến truyền lời thôi, nói xong sẽ đi ngay. Ngày mốt sẽ đi chùa Thanh Viễn dâng hương, phu nhân báo thời gian để đại tiểu thư chuẩn bị trước, hai ngày này không được dùng đồ mặn, để tránh bị Bồ Tát trách tội.”

“Hai muội muội có đi không?”

“Chỉ có một mình đại tiểu thư.” Lý ma ma dừng một chút rồi hỏi: “Đại tiểu thư đã chuẩn bị xong thọ lễ cho Từ lão phu nhân chưa?”

Tô Mị miễn cưỡng cười: “Đã sớm chuẩn bị xong rồi, là vòng tay mười tám hạt bằng phỉ thúy. Yến Nhi mau lấy vòng tay ra cho Lý ma ma xem đi.”

Lý ma ma nhìn lướt qua tay của Yến Nhi rồi nói: “Đây là một món đồ tốt, vừa quý giá vừa đẹp đẽ, nếu đưa cho những nhà khác thì không có gì để chê nhưng đưa cho Từ gia thì không thích hợp cho lắm.”

Tô Mị khẽ nhướng mày, hơi suy nghĩ một chút mới hiểu được ý của bà, cân nhắc: “Của cải của Từ gia phong phú, chẳng thiếu mấy món đồ chơi quý giá này, hẳn là phần thọ lễ này có hơi thiếu thành ý phải không?”

Lý ma ma vui mừng nói: “Chính là những ý này, có món đồ hiếm lạ nào mà Từ lão phu nhân chưa từng thấy qua đâu! Đại tiểu thư sớm muộn gì cũng gả đến Từ gia, thọ lễ đưa cho bà cụ không cần quá quý trọng, chỉ cần tấm lòng là được. Theo lão nô thấy thì đại tiểu thư viết một bức bách thọ đồ là tốt rồi.”

Tô Mị ngẩn ra, viết bách thọ đồ rất hao tâm tốn sức, phải mất mấy ngày mới có thể hoàn thành, nếu thế thì chẳng phải nàng sẽ không thể ra khỏi cửa cho đến thọ thần của Từ lão phu nhân sao?

Giống như sợ nàng không nghe lời, ngay sau đó Lý ma ma nói thêm: “Hôm nay có nô tỳ tình cờ gặp người quen cũ của Từ gia, đặc biệt hỏi một câu. Con cháu Từ gia đều tặng tranh tự tay viết hoặc là tự làm đồ ăn, không có ai mua đồ có sẵn ở bên ngoài cả.”

Cùng một thọ lễ, nhưng đời trước không có ai nói là không thích hợp. Tính tình Lý ma ma rất thận trọng không thể nào tự ý quyết định được, chắc hẳn đã được thượng viện gợi ý.

Để nàng chú tâm chuẩn bị thọ lễ, chẳng phải là ám chỉ nàng nên thật lòng đối đãi với mối hôn sự này sao.

Tô Mị chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót, bất đắc dĩ cười đồng ý: “Ta nghe ma ma vậy, ngày mai sẽ viết.”

Đêm đã khuya, đèn của các phòng đã tắt, chỉ có phòng của Tô Mị là còn ánh nến.

Tô Mị không hề buồn ngủ, nàng sợ ban đêm, sợ rằng ngủ một giấc sẽ không thể tỉnh dậy được nữa.

Tin tức phụ thân đã để lộ là quan hệ của Tấn Vương và Hoàng Thượng rất tốt, vậy tại sao hắn lại muốn làm phản? Nguyên nhân gì khiến hắn phản bội lại Hoàng Thượng?

Hiểu biết của Tô Mị về những chuyện liên quan đến hắn ít ỏi đến đáng thương, trong tất cả Hoàng Tử, Tấn Vương là người kín tiếng nhất, không ai biết hắn thích cái gì hay ghét cái gì.

Ngọn gió đêm kéo đến, ánh nến mong manh chập chờn vài cái rồi vụt tắt.

Trong khoảng không tĩnh lặng đó, chỉ nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt.

Hôm sau là một ngày đẹp trời, Tô Mị dậy sớm, ngáp một cái rồi tắm rửa thay quần áo, đi theo mẫu thân đến chùa Thanh Viễn dâng hương.

Chùa Thanh Viễn nằm ở vùng núi phía tây ngoại ô kinh thành, khá xa xôi, đến khi các nàng đến chùa đã là giờ Tỵ canh ba.

Hương khói lượn lờ trong Phật đường, Tô Mị kính sợ nhìn bức tượng Bồ Tát đang ngồi vô cùng trang nghiêm, nàng quỳ gối trước Phật với tấm lòng thành kính.

Không cầu đại phú quý, chỉ mong người nhà bình an.

Sau khi quyên góp tiền nhang đèn, Tô Mị và mẫu thân cùng nhau đi nghe thuyết pháp, kết quả là chưa giảng xong một quyển kinh thư thì nàng đã ngủ được ba giấc rồi.

Mạnh Thị trừng mắt nhìn nàng một cái, ý tứ vô cùng rõ ràng: Ra ngoài để xua tan cơn buồn ngủ đi!

Tô Mị đỏ mặt, chắp tay ở trước ngực, sau khi xoay người hành lễ với pháp sư xong thì lặng lẽ rời khỏi Phật đường.

Cơn gió núi tràn ngập mùi đàn hương, còn có mùi thơm ngát của mộc diệp, xen lẫn từng đợt hương thơm của một loài hoa không biết tên từ phía xa xa, kết hợp với tiếng Phạn từ xa xăm truyền đến, dần dần xua tan nỗi bất an và sự nóng nảy của mấy ngày nay.

Từ lúc sống lại đến nay, cảm giác sợ hãi cái chết cứ bám lấy nàng như một cái bóng, nhưng vào lúc này dường như đã biến mất.

Nàng chậm rãi dạo bước vô định trong lâm viên của chùa, đi qua ao hoa súng, xuyên qua một rừng hoa đinh hương thì bắt gặp một tòa Phật đường thấp thoáng phía dưới bóng liễu rậm rạp.

Tô Mị không khỏi kinh ngạc: “Nơi này cũng có Phật đường sao?”

Thấy nàng vẫn chưa có ý dừng lại, Yến Nhi có ý nhắc nhở: “Tiểu thư, thời gian ra ngoài cũng lâu rồi, có lẽ phu nhân ở bên kia đã nghe giảng kinh xong rồi ạ.”

Tô Mị nhìn mặt trời rồi cười nói: “Cũng đúng, đã trưa rồi, món chay của chùa Thanh Viễn vô cùng ngon, Đi thôi, hôm nay ta dẫn nha đầu ngươi đi ăn lộc đến no bụng.”

Đang nói chuyện thì bỗng nhiên có âm thanh lộc cộc từ trong Phật đường phát ra, giống như là tiếng bánh xe của xe ngựa nghiền lên phiến đá, nhưng âm thanh lại nhỏ hơn nhiều.

Tô Mị tò mò nhìn qua đó.

Một bóng dáng nam tử xuất hiện ở cửa Phật đường.

Hắn ngồi trên một chiếc ghế có bánh xe, sau lưng là ánh sáng lờ mờ từ Phật đường, ngoài ra còn có một chùm ánh sáng rực rỡ tràn vào trước Phật đường, nhuộm bộ đồ trắng trên người hắn thành một màu vàng rực.

Là người hôm trước đã đi ngang qua nhà mình!

Lần này Tô Mị đã thấy rõ diện mạo của hắn.

Khuôn mặt thon gầy, so với người bình thường thì sống mũi cao thẳng hơn, ngũ quan có sự góc cạnh sắc sảo của người Tây Vực, đồng thời cũng ẩn giấu vẻ khôi ngô của người Hán.

Chỉ là thần sắc không được tốt, sắc mặt tái nhợt, trông ốm yếu xanh xao.

Nhìn thấy ngưỡng cửa cao cao chắn ngang ở trước mặt, hắn nâng khóe miệng, nếp nhăn trên mặt khi cười vô cùng mờ nhạt.

Một nụ cười không hề mang ý cười, ngay cả ánh mặt trời cũng ảm đạm đi vài phần.

Yến Nhi ở bên cạnh cúi đầu sợ hãi, hô lên một tiếng, nhưng lập tức che giấu nói: “Tiểu thư, quay về thôi ạ.”

Tô Mị theo bản năng xoay người rời đi, đột nhiên hơi dừng bước, không tin nổi rồi hít một hơi.

Nàng thật là khờ quá, đôi mắt màu hổ phách, diện mạo mang chút hơi hướng Tây Vực, hai chân có tật, không phải Tấn Vương thì là ai nữa!

Hắn đang ở ngay nơi này, vừa gần nhưng cũng vừa xa.

Nàng biết bản thân phải tiếp cận hắn, có lẽ đây là cơ hội duy nhất của nàng và của Tô gia.

Trong vài giây, Tô Mị đã đưa ra quyết định.

Đột nhiên Yến Nhi ở bên cạnh có dự cảm không lành, hận không thể lập tức rời khỏi nơi này: “Tiểu thư, đi nhanh thôi.”

Tô Mị cười nói: “Mau đến đây.”

Nói xong, giẫm lên bóng cây che phủ đi về phía hắn, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Xin chào.”

Cơn gió mùa hạ vi vu lướt qua, nhành liễu khẽ lay động trong gió, tạo nên một đường cong vô cùng tuyệt vời, cả trời đất có vẻ như vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió lướt qua ngọn liễu.

Người ở đối diện im lặng, trong mắt hiện lên chút dao động, nhưng lại lập tức biến mất không thấy đâu.

Giọng nói của Tô Mị vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, giống như làn gió mát nhẹ lướt trên mặt nước: “Có cần giúp đỡ không?”

“Không cần.” Hắn đáp, giọng nói vô cùng thu hút, mang theo sự cự tuyệt, cách xa tận ngàn dặm: “Thị tòng của ta ở ngay bên ngoài.”

Tô Mị tự cảm thấy mình hơi mặt dày, nàng làm bộ như nghe không hiểu lời của hắn, không thèm quan tâm mà tiến đến bậc thang rồi ngồi xuống… như vậy thì chỉ cần hắn cúi đầu là có thể nhìn thấy mình rồi.

Nàng ngồi ở chỗ đó lải nhải: “Lúc ta tới đây hình như không thấy ai cả. Yến Nhi, mau đi tìm gần đây xem có người nào không.”

Yến Nhi do dự, lo lắng chuyện tiểu thư ở chung với một nam tử xa lạ.

Tô Mị liền cười: “Chốn cửa Phật linh thiêng, có gì đâu mà lo lắng chứ, đi nhanh đi! Ta cũng mệt rồi, vừa lúc có thể ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát.”

Yến Nhi chỉ đành tuân mệnh.

Trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, không phải mùi hoa, không phải mùi đàn hương, cũng không phải hương hoa mộc của chính mình.

Khóe môi của Tô Mị hơi nâng lên, nàng nảy ra một ý tưởng mới.

Nàng không tiếp tục trò chuyện với hắn nữa mà im lặng ngồi đó, mặc cho ánh mặt trời rực rỡ của buổi chiều phủ lên người, chỉ hưởng thụ giây phút tĩnh lặng này.

Tiêu Dịch cũng im lặng, có một ngưỡng cửa chắn giữa hai người, một trong một ngoài, một cao một thấp, có sự phân biệt rõ ràng nhưng lại hài hòa một cách kỳ lạ.

Yến Nhi nhanh chóng dẫn hai nam tử mặc trang phục thị vệ đến đây, trong đó có một tên vóc dáng cao lớn mang vẻ mặt hơi kỳ lạ, dáng vẻ muốn cười nhưng lại không dám cười.

Tiêu Dịch liếc mắt sang, vẻ mặt của người nọ ngay lập tức trở nên cứng đờ.

Thấy người của hắn đã đến, Tô Mị đứng lên phủi đầu gối một chút, dẫn theo Yến Nhi nhẹ nhàng rời đi, giống như thật sự mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút rồi tiện tay giúp chút chuyện mà thôi.

Nhưng khi vừa đi ngang qua ao hoa súng, nàng nhịn không được bèn cười khẽ: “Yến Nhi, đi tìm một cửa hàng hương liệu cần nhượng lại cho ta đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK