• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những áng mây mỏng manh trôi lơ lửng, che đi vầng trăng khuyết như móc câu, màn đêm ngày càng dày đặc.

Một cơn gió thu ập vào từ khe sổ cửa hé mở, những cuộn giấy, bút mực vương vãi khắp sàn, áo lụa vắt trên ghế bị gió hất tung, nhẹ bay bay rồi rơi xuống.

Tô Mị nằm ngửa trên án thư, nàng không còn chút sức nào nên cứ để mặc cho hắn đùa bỡn.

Dưới ánh nến lung linh, bọn họ tựa như keo sơn gắn vào một chỗ, triền miên lưu luyến, uyển chuyển đong đưa.

Mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt, nàng chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của hắn và nhịp tim của chính mình.

Tiêu Dịch chậm rãi đứng dậy, cẩn thận ôm Tô Mị lên giường, hắn dịu dàng hôn nàng rồi nói: “Hài lòng chưa, Hoàng hậu nương nương?”

Vừa nói, tay hắn lại bắt đầu không yên, chưa đợi Tô Mị trả lời đã đè lên người nàng.

Thân thể Tô Mị mềm mại như bông, nàng liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn bị rơi ở góc tường, thở hổn hển nói: “Đã canh ba rồi, ngày mai chàng không cần lên triều sao? Nghỉ ngơi đi đã, chân của ta đau đến nỗi không nhấc lên được nữa rồi.”

Tiêu Dịch rất bất mãn với việc nàng vẫn còn hơi sức để ý đến chuyện khác, hắn lật người nàng lại, ngậm lấy cần cổ tinh xảo mềm mại rồi trượt xuống dọc theo đường cong sống lưng, mơ hồ nói: “Ngoan, nghe lời… Để trẫm thương nàng.”

Ngoài miệng dịu dàng là thế nhưng động tác lại lỗ mãng và thô bạo khiến Tô Mị nức nở như khóc như cười.

Ngoài cửa sổ mây giăng dày đặc như muốn nuốt chửng cả vầng trăng, lại như muốn phun ra ngoài.

Không biết qua bao lâu hắn mới chịu dừng lại, Tô Mị vô cùng mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ say trong vòng tay hắn.

Giấc ngủ kéo dài đến tận buổi trưa ngày hôm sau.

Vừa bắt đầu chải đầu rửa mặt thì Phúc ma ma bỗng hoảng hốt bước vào bẩm báo: “Nương nương, Thái hậu vì muốn gặp Hoàng thượng mà không ăn uống gì.”

“Thế thì cứ nhịn đi.” Tô Mị thản nhiên nói.

Yến Nhi cầm một cây trâm ngọc ướm thử lên tóc nàng, Tô Mị lắc đầu. Yến Nhi lại đổi sang một chiếc kẹp hình phượng hoàng chín đuôi có chấm vàng khảm ngọc, Tô Mị liếc nhìn rồi khẽ gật đầu, thấy Phúc ma ma vẫn đứng đó thì hỏi: “Tại sao bà ấy lại làm loạn?”

“Đứa con trai út mà phế Đế để lại đang bị bệnh nặng, e rằng mấy ngày nữa sẽ không qua khỏi…”

Tô Mị giật mình: “Chuyện này xảy ra từ khi nào?”

“Từ mấy ngày trước đã không ổn lắm rồi, thái y bốc thuốc thì Thái hậu lại đổ hết đi. Hôm qua cũng nói không ổn, trưa nay thái y đến xem thì…” Phúc ma ma lắc đầu, thở dài nói: “Thái hậu muốn gặp Hoàng thượng, thái giám thấy vậy thì báo với Thái tổng quản, nhưng Hoàng thượng vì bận việc triều chính không tiện quấy rầy nên Thái tổng quản đành phải mời nương nương đến xem xét.”

Tô Mị không nhịn được cười: “Hẳn là bổn cung nên ban cho Thái tổng quản một tấm bảng – Xin chỉ thị của ta? Chẳng phải chỉ là muốn mời bổn cung đến giải quyết rắc rối thay cho Hoàng thượng thôi sao! Cứ nói thẳng ra là được, quanh co làm gì để người ta khó chịu! Chẳng lẽ bổn cung lại nhẫn tâm để Hoàng thượng mang tiếng bất hiếu hay sao?”

Phúc ma ma xấu hổ nói: “Lão nô đã nói nương nương nhất định sẽ hiểu mà ông ta cứ khăng khăng muốn làm như vậy! Ban cho cái bảng cũng không oan. Dù sao Thái hậu cũng có ơn dưỡng dục với Hoàng thượng, đây cũng là lý do mà Hoàng thượng còn giữ lại danh phận của bà ấy đến tận bây giờ.”

“Ơn sinh thành không bằng công dưỡng dục, dù sao Hoàng thượng cũng đã ở chung với bà ấy mấy năm, dù cuộc sống có thế nào thì trong mắt người ngoài đây vẫn là công ơn không gì sánh được.” Tô Mị đứng lên nói: “Phiền phức này, bổn cung sẽ thay Hoàng thượng xử lý!”

Phúc ma ma vừa nhẹ nhõm vừa áy náy: “Vất vả cho nương nương rồi.”

“Không sao, ta rất vui.” Tô Mị nhướng mày cười: “Làm một Hoàng hậu vừa độc ác vừa xinh đẹp cũng không tệ! Hơn nữa, ta còn chưa tính sổ chuyện Thái hậu muốn mai mối Thạch Nhược Anh cho Hoàng thượng đâu!”

Gần chạng vạng, thời tiết u ám, ánh mặt trời nhàn nhạt cố gắng thoát khỏi những đám mây, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt chửng một chút.

Cánh cổng Thọ Khang cung đóng chặt, mấy tên thái giám gác cổng thấy Hoàng hậu và một đoàn người tới gần thì vội quỳ xuống dập đầu, nói: “Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Tô Mị ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng treo trên cổng, ba chữ “Thọ Khang cung” xám xịt do đã lâu không được lau chùi, chẳng biết đã phủ bao nhiêu lớp bụi rồi.

Không biểu lộ thêm bất kì cảm xúc nào, nàng ra lệnh: “Mở cửa.”

Mấy tên thái giám gác cổng đồng loạt đáp, sau đó âm thanh “kẽo kẹt” vang lên, cánh cổng đang đóng chặt nặng nề mở ra.

Nơi này từ lâu đã không còn huy hoàng như xưa, trên nền gạch hay trên bậc thềm, chỗ nào cũng có cỏ dại cao hơn nửa người. Hai cây bạch quả trước chính điện đã trụi sạch, cành khô yếu ớt đung đưa trước gió xen lẫn với tiếng thút thít ngắt quãng trong không trung, kèm theo một hai tiếng quạ kêu, hiu quạnh như một ngôi mộ trên núi cằn cỗi.

Tô Mị thầm thở dài, ở hoàn cảnh như vậy, dù không chết cũng có thể khiến người ta phát điên lên.

Thấy nàng không có ý định bước vào điện, Phúc ma ma lập tức hét lớn: “Còn ở đó thở phì phò làm gì? Hoàng hậu nương nương giá lâm, không mau ra đón!”

Cửa điện lạch cạch mở ra, Thái hậu đầu tóc bạc phơ run rẩy chống gậy bước qua ngưỡng cửa, hất cằm đứng trên bậc thềm, cao ngạo nói: “Tô Hoàng hậu, tại sao thấy ai gia lại không chịu hành lễ?”

Tô Mị cười lạnh: “Thái hậu hồ đồ rồi sao? Phượng rơi không bằng gà bay, bây giờ, ngươi chỉ là một Thái hậu hư danh sa cơ lỡ vận mà thôi, nhận đại lễ của bổn cung không sợ giảm thọ à!”

Thái hậu gần như không thở nổi, thấy nàng mặc bộ váy Hoàng hậu rực rỡ thì càng thêm chói mắt, nhếch môi chửi rủa: “Nghiệt chướng! Đúng là nghiệt chướng mà! Tiêu Dịch đâu, hắn ở đâu? Giết chết con trai của ta, lại còn hại chết cả cháu trai của ta, ai gia phải đến thái miếu cầu liệt tổ liệt tông trên cao hãy mở to mắt ra xem tên tặc tử này mưu phản làm loạn thế nào!”

Tô Mị lập tức lạnh mặt, không thèm tranh cãi với bà ta nữa mà ra lệnh: “Mau, lôi Vương thị ra ngoài cho ta.”

Sắc mặt Thái hậu thay đổi: “Ngươi định làm gì?”

“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đánh người rồi!” Cung nhân đã dọn sẵn ghế ra từ lâu, Tô Mị cười híp mắt ngồi xuống: “Do thân phận của ngươi nên bổn cung không thể đánh ngươi trút giận được, nhưng sau khi bị phế truất thì Vương thị còn không bằng cả một cung nữ nữa, vì thế, dù có đánh chết cũng không ai nói được gì.”

“Ngươi dám! Tiêu Dịch đã hứa sẽ không động đến mẹ con Vương thị!” Thái hậu đột nhiên biến sắc: “Gọi hắn đến đây, Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, chẳng lẽ lại không giữ lời?”

“Buông ta ra! Mẫu hậu cứu ta!” Vương thị tóc tai bù xù bị lôi ra ngoài, cả người run như cầy sấy, nàng ta hoảng sợ nhìn Tô Mị, không ngừng van xin: “Hiện giờ ta không có chút uy hiếp nào cả, làm ơn hãy tha cho ta đi!”

Tô Mị nhàn nhạt cười: “Cầu xin ta đi.”

Vương thị thấy có hy vọng thì lập tức dập đầu như giã tỏi: “Xin Hoàng hậu nương nương tha mạng, ta còn phải nuôi nữ nhi nữa, xin hãy tha cho ta, dù phải sống trong lãnh cung cả đời ta cũng chấp nhận!”

Thái hậu tức giận đập gậy xuống đất: “Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ai gia, nàng ta là cái thá gì chứ, ngươi mới chính là Hoàng hậu.”

Tô Mị tiếc nuối thở dài: “Vương thị à, không phải bổn cung không muốn cho ngươi con đường sống, mà do Thái hậu cố ý làm nhục bổn cung nên đã chặt đứt đường lui của ngươi rồi. Chao ôi, đứa trẻ không có mẫu thân thật đáng thương mà, ngươi đi rồi, nữ nhi của ngươi sẽ sống được bao lâu đây?”

Dứt lời, nàng nháy mắt với Phúc ma ma.

Phúc ma ma lập tức lớn tiếng nói: “Bắt đầu đi!”

Nhìn thấy thanh gỗ sơn đen bóng trên tay thái giám, Vương thị mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt nước mũi đồng loạt chảy ra, nhưng lúc này nàng ta đã bị bịt miệng nên không nói được lời nào, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.

Bộp bộp, thanh gỗ đập vào người phát ra từng tiếng động nghẹt thở, đầu nàng ta cũng dần dần gục xuống.

Thái hậu ở bên cạnh gào thét, chửi bới bằng những lời lẽ ác độc nhất, nhưng từ đầu tới cuối Tô Mị không hề có phản ứng gì, chỉ ra lệnh cho thái giám: “Đánh mạnh lên!”

Sau khi đánh được ba mươi trượng thì Vương thị đã không còn thở nữa.

Tô Mị mất hết hứng thú đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Không đánh nữa, ném tới bãi tha ma đi.”

Thái hậu ngồi phịch xuống đất, dùng sức vỗ ngực ho khan, chợt khạc ra một vũng máu, khàn giọng nói: “Ngươi sẽ sớm gặp báo ứng mà thôi.”

“Người gặp báo ứng phải là các ngươi mới đúng, kiếp trước gây tội thì kiếp này phải trả giá!” Tô Mị nhớ đến cảnh tượng Tô gia chết thảm ở kiếp trước, hận thù càng sâu hơn: “Thái hậu, ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng đâu, mà ta sẽ cho ngươi xem những người thân xung quanh lần lượt chết đi.”

Tô Mị cười nhẹ, nhìn ra sau lưng Thái hậu nói: “Đi, mang cặp nhi tử của phế Đế ra đây.”

Thái hậu quay đầu lại, lộ ra cái đầu nhỏ sau cửa điện, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi cực độ.

“Ngươi, đồ yêu phụ, ai gia liều mạng với ngươi!” Đôi tay gầy guộc của Thái hậu bắt lấy Tô Mị, nhưng bà ta đã già yếu, lại liên tục phải chịu đả kích, cho nên từ lâu xương cốt đã không còn chịu nổi được nữa, trượt chân một cái ngã nhào lăn từ bậc thang xuống.

Đầu bà ta đập mạnh xuống đất, chân tay co quắp một lúc rồi bất động.

Tô Mị hờ hững liếc nhìn, nhàn nhạt nói: “Đi báo với Hoàng thượng, Thái hậu đã qua đời.”

Phúc ma ma nhìn về phía cửa điện, khẽ nói: “Còn hai đứa bé kia thì sao?”

Tô Mị xoay người đi về phía cổng: “Tìm một cung điện hẻo lánh rồi nhốt lại, không cho ăn uống trong thời gian ngắn, cố gắng hết sức, tuân theo số phận.”

Lúc này mặt trời đã lặn hẳn, bầu trời càng thêm u ám mờ mịt, Tô Mị ngồi trên kiệu, chậm rãi dọc theo con đường yên tĩnh, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi Phúc ma ma: “Lúc còn sống, Hoàng hậu Hiểu Đoan Ý sống ở đâu?”

Hoàng hậu Hiểu Đoan Ý chính là Quý thái phi, mẹ đẻ của Tiêu Dịch, Phúc ma ma lập tức trả lời: “Ở Kim Hoa điện, cách nơi này khá xa.”

Tô Mị phớt lờ lời ám chỉ của Phúc ma ma, ra lệnh: “Đến Kim Hoa điện.”

Các thái giám khiêng kiệu quay đầu tiến về phía Tây, ước chừng đi khoảng hai khắc đồng hồ thì đến một cung điện vắng vẻ.

Thái giám gác cổng cung kính mở cửa.

Sân ở hai phía Nam Bắc có diện tích chưa bằng một nửa của Thọ Khang cung, nhưng màu sơn đỏ trên tường rất mới, trong sân lại không có cỏ dại, có vẻ như vừa nó được sửa sang qua một lần.

Tô Mị vô định đi vòng quanh rồi đến trước chính điện, nàng thử đẩy cửa vào – hóa ra cửa điện đã bị khóa.

Chưởng sự thái giám vội vàng lấy chìa khóa ra: “Hoàng thượng ra lệnh không thể tùy ý mở Kim Hoa điện ra, cho nên nơi này thường bị khóa lại.”

Yến Nhi cầm đèn đi trước, Tô Mị đỡ tay Phúc ma ma bước qua ngưỡng cửa, nàng tò mò nhìn xung quanh, hỏi: “Hoàng thượng sống ở đây bao lâu?”

“Hơn ba năm.” Giọng nói của Tiêu Dịch bỗng vang lên từ phía sau: “Thật ra, trẫm không chút có ấn tượng gì về nơi này cả.”

Đám cung nhân cũng rất có mắt nhìn, lặng lẽ lui ra ngoài từ bao giờ, Tô Mị cười nghịch ngợm: “Chẳng lẽ Hoàng thượng nghe tin Thái hậu bị ta chọc tức chết nên đến đây hỏi tội đó chứ?”

Tiêu Dịch bật cười: “Đúng là muốn trừng phạt nàng, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên phạt thế nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK