• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trời đông giá rét tháng Chạp, vậy mà Từ Bang Ngạn lại đổ mồ hôi ướt cả người, miệng phả ra được khói trắng, nhìn là biết vừa nhận được tin tức đã vội vàng chạy đến.

“Chắc chắn Tô bá bá không có mưu đồ giết người đâu.” Từ Bang Ngạn lau mồ hôi trên trán: “Vấn đề là thật sự đã tìm được bức thư họa của ông ấy trong nhà của tên nghịch tặc, nên bây giờ khó mà giải thích được.”

Giọng điệu Tô Mị vừa lo lắng vừa gấp gáp: “Khi trước luôn có người tìm đến cửa xin bút tích của phụ thân ta, muốn lấy một hai cái cũng không phải việc gì khó. Hôm nay chỉ bằng một bức thư họa đã có thể định tội? Qua loa quá rồi đấy!”

Từ Bang Ngạn an ủi: “Vẫn chưa kết tội mà, có lẽ thẩm vấn rõ ràng xong sẽ được thả ra thôi.”

Giọng hắn ta lơ mơ, lời nói ra cũng không chắc chắn.

Tô Mị nói: “Ta đi tìm Tấn Vương hỏi thử, nhất định hắn biết được nội tình.”

Từ Bang Ngạn chậc lưỡi như đau răng, ánh mắt mang vẻ bất đắc dĩ gật đầu.

Trong đầu Tô Mị chợt lóe lên một suy nghĩ, nàng cắn môi hỏi: “Lần trước Vương Duẫn cắn cha ta mãi không buông, cứ một mực nói cha ta là tàn dư nghịch đảng, không phải lần này lại bỏ đá xuống giếng đấy chứ?”

Từ Bang Ngạn cười khổ nói: “Mấy ngày nay ta không gặp cữu cữu. Ta… từ chối hôn sự với Vương gia, biểu muội suốt ngày tìm chết trước mặt, ta thấy phiền nên đuổi thẳng nàng ta ra khỏi Từ gia rồi.”

Tô Mị hơi kinh ngạc, than thở một hơi rồi nói: “Hiện giờ ngươi nên tập trung chuẩn bị cho kỳ thi vào mùa xuân đi, đừng bận tâm đến những chuyện xung quanh làm gì, tiền đồ mới là quan trọng nhất.”

Thấy nàng chuẩn bị rời đi, không hiểu sao trong lòng Từ Bang Ngạn lại thấy hơi nhói đau, miễn cưỡng cười nói: “Nàng còn chưa chúc mừng ta nữa.”

Tô Mị ngạc nhiên: “Chúc mừng cái gì?” Ngay sau đó nàng lập tức phản ứng kịp: “Ngươi trúng cử rồi à?”

“Ừ, giải nguyên!” Nụ cười của Từ Bang Ngạn hết sức khổ sở, xua tay nói: “Ta thật sự hận bản thân mình quá mức ham chơi, nếu như tham gia khoa cử sớm mấy năm, có lẽ bây giờ đã có thể giúp… Đi thôi, không làm chậm trễ chuyện của nàng nữa.”

Tô Mị thở dài rồi cười với hắn ta: “Chúc mừng cao trung.”

Lâm Hổ vẫn luôn im lặng đột nhiên ho khan mấy tiếng, ra hiệu cho Tô Mị nhìn về phía sau lưng.

Ở cuối phố, một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới dừng lại trước mặt Tô Mị, chính là Tiêu Dịch.

Tô Mị vừa mừng vừa lo: “Sao Vương gia lại tới đây?”

Ánh mắt Tiêu Dịch lướt một vòng quanh người Tô Mị và Từ Bang Ngạn, hừ lạnh một tiếng: “Ta không được đến à?”

Trong lời nói mang theo vẻ châm chọc, Tô Mị bị nghẹn ngẩn ra, cười mỉa nói: “Đương nhiên là có thể rồi, ta cầu còn không được.”

Dáng vẻ lấy lòng của nàng khiến Từ Bang Ngạn cảm thấy đau xót, nhìn Tấn Vương cao cao tại thượng cũng không thuận mắt, bước nhanh đến ôm quyền nói: “Tại hạ Từ Bang Ngạn tham kiến Vương gia, xin hỏi Vương gia đến đây là vì chuyện của Tô bá bá sao?”

Khóe miệng Tiêu Dịch hơi nhếch lên, lộ ra vẻ khinh thường: “Ngươi là ai, bổn vương là ai, tại sao phải khai báo với ngươi?”

Khuôn mặt Từ Bang Ngạn ánh lên lửa giận, ngay lập tức cười xòa: “Do ta lo lắng chuyện của Tô bá bá quá nên nhất thời nôn nóng giải quyết, mong Vương gia đừng trách.”

Sau đó hắn ta quay sang nói với Tô Mị: “Xem ra Vương gia không có ý định giúp đỡ chuyện của bá bá rồi, nàng đừng vội, nếu có tin tức gì ta sẽ đến tìm nàng ngay.”

Ánh mắt Tiêu Dịch tối xuống, giọng điệu chứa ba phần không vui: “Ai nói ta không quan tâm vậy? Nói chuyện phải chú ý chừng mực.”

Từ Bang Ngạn khoa trương cảm thán: “Hóa ra Vương gia sẽ không thấy chết mà không cứu, thế thì tốt quá, Tô bá bá được cứu rồi! Tiểu Mị, Vương gia ra tay thì nhất định có thể bảo vệ trên dưới Tô gia bình an, lần này nàng không phải lo lắng nữa.”

Vừa nói xong lời này, không chỉ Tô Mị mà Tiêu Dịch cũng hiểu ý hắn ta.

Hóa ra Từ Bang Ngạn muốn dùng chiêu khích tướng với hắn!

Hắn tới đây là vì vụ án của nhạc phụ. Hiện tại vừa khéo, bất kể ra sao cũng không thể nào không quản, nhưng có vẻ như Từ Bang Ngạn đang muốn khích tướng hắn.

Còn Tiểu Mị…

Đôi mắt Tiêu Dịch hơi nheo lại, vẻ mặt căng thẳng: “Ai cho phép ngươi gọi khuê danh của nàng ấy?”

Tô Mị quan sát lời nói và sắc mặt của hắn, lập tức nhận ra Tiêu Dịch có vẻ tức giận nên nhanh chóng giục Từ Bang Ngạn mau đi: “Ta không dám nhận lòng tốt của Từ gia, ngươi cũng bớt quản đến chuyện vớ vẩn của người khác đi.”

Từ Bang Ngạn vội nói: “Không phải việc vớ vẩn…”

Tô Mị quay lưng lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, thấp giọng nói: “Đi mau, ở lại đây là muốn ăn đòn à.”

Từ Bang Ngạn đờ đẫn nhìn nàng thật sâu rồi xoay người đi.

“Nhìn đủ chưa?” Tiêu Dịch liếc nhìn Tô Mị một cái, giọng nói có chút khô khốc: “Lên đây!”

Tô Mị nắm lấy góc váy bước lên xe ngựa, cầm tay hắn nhẹ nhàng lắc lư hai cái: “Vương gia đừng hung dữ với ta, vừa rồi phủ Thuận Thiên đến bắt phụ thân ta, ai nấy đều như hung thần ác sát, đại đao rung chuyển ầm ầm, ta còn tưởng rằng muốn tịch thu tài sản.”

Khi nói ra mấy chữ “tịch thu tài sản”, nàng không tự chủ được mà nhớ lại tình cảnh bị lục soát ở đời trước, vũng máu đỏ thẫm thoáng hiện lên trong đầu, nàng gắng gượng rùng mình một cái.

Lòng Tiêu Dịch chợt mềm nhũn, nhưng lời nói ra vẫn lạnh lùng như trước: “Vẫn chưa định tội mà, trong nhà sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tô Mị ổn định lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Phủ Thuận Thiên.” Tiêu Dịch lời ít ý nhiều nói ngắn gọn ba chữ, không nhìn nàng, cũng không nói thêm gì nữa.

Tô Mị phiền muộn trong lòng, Tiêu Dịch lúc nóng lúc lạnh, nàng thật sự không hiểu được ý của hắn. Nói nhiều sai nhiều, vậy là nàng thôi không dám nói nữa.

Tiếng vó ngựa cộp cộp trên con đường đất đỏ, đơn điệu mà tẻ nhạt, vang vọng vào cỗ xe ngựa tĩnh lặng tựa như gõ thẳng vào lòng người.

Tiêu Dịch liếc nhìn nàng.

Tô Mị đang cúi đầu nghĩ về chuyện phụ thân mình nên không phát hiện ra.

Một lúc sau, Tiêu Dịch lại liếc nhìn nàng thêm một cái.

Tô Mị vẫn không nhận ra hắn đang nhìn nàng.

Bỗng nhiên một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng Tiêu Dịch, hắn không nhịn được nói: “Ta còn tưởng rằng hai người các ngươi đã trở mặt thành thù, không ngờ ngươi và hắn vẫn trò chuyện vui vẻ như vậy, sau khi từ hôn lại có thể trở thành bạn thanh mai trúc mã, tấm lòng này thật khiến người ta ngưỡng mộ đấy.”

Lời nói bóng nói gió lọt vào tai, nói không tức giận là nói dối, nhưng Tô Mị tự ý thức được không nên nổi giận với hắn, bèn nhẹ giọng giải thích: “Ta và hắn từ lâu đã không có quan hệ tình cảm gì nữa rồi, lần này xảy ra chuyện như vậy, hắn chạy tới thông báo nguyên nhân phụ thân ta bị bắt chứ không có ý gì khác cả.”

Khóe miệng Tiêu Dịch run rẩy, cười như không cười: “Ồ, hóa ra chỉ có hắn ta nắm bắt tin tức nhanh chóng, còn Tấn Vương phủ của ta thì là người mù người điếc có phải không? Còn không bằng một kẻ chưa từng giữ chức vụ chính thức như hắn!”

Ghen rồi à? Tô Mị kinh ngạc không thôi, trong lòng còn có thêm chút ngọt ngào, buồn cười nhưng lại không dám cười.

Nàng vội vàng dỗ hắn: “Sao hắn ta có thể so với ngài được chứ? Lúc trước ta đã nói rồi, những nam nhân khác trong mắt ta đều mờ mịt không có ánh sáng, hoàn toàn không nhìn thấy. Vốn dĩ ta định tới tìm ngài, chẳng qua là vừa ra cửa đã đụng phải hắn nên mới nói mấy câu thôi.”

Khóe miệng Tiêu Dịch cong lên, nghiêng đầu sang một bên, khẽ giọng nói: “Ta không muốn ngươi nói chuyện với người khác.”

Nghe giọng điệu dường như đã hết giận, Tô Mị thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ người này lòng dạ khó đoán nhưng được cái dễ dỗ dành, nàng nằm lên đùi hắn nói: “Ta rất thích hoa mai mà ngài tặng, ta dựa theo hình bông mai đó lên để thêu lên hà bao rồi, chờ ngày thành thân sẽ đưa cho ngài.”

Cuối cùng Tiêu Dịch cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Ngươi không lầm tưởng rằng đó là “chuyển giao vận xui” thì ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”

“Vương gia xem thường ta.” Tô Mị bật cười: “Ức mai hạ Tây Châu, chiết mai ký Giang Bắc. Mị Nhi nói có đúng không?”

Ánh mắt Tiêu Dịch lập tức trở nên dịu dàng: “Còn hai ngày nữa.”

“Nhưng phụ thân của ta vẫn còn ở trong đại lao.” Ánh mắt Tô Mị lộ vẻ rầu rĩ: “Hôm nay đáng ra là ngày đến cửa tiệm Vương phủ, bây giờ gặp tình huống thế này, đừng nói là thành thân, Tô gia ta có thể sẽ gặp phải họa diệt vong.”

Tiêu Dịch nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng: “Đó là lí do vì sao ta phải đến phủ Thuận Thiên để chống đỡ cho phụ thân của nàng. Yên tâm đi, có ta ở đây, Tô gia sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nghe đến đây, trong lòng Tô Mị nhẹ nhõm, nàng khẽ hôn lên lòng bàn tay hắn, khéo léo cười nói: “Lần trước phụ thân ta bị vạch tội, ta bị dọa sợ gần như phát điên. Bây giờ ông ấy lại bị nhốt vào đại lao, nhưng ta lại không kinh hoảng như thế nữa, Vương gia có biết tại sao không?”

Tiêu Dịch không lên tiếng, khịt mũi lạnh lùng, vẻ mặt như muốn nói: Ngươi định cảm ơn ta thế nào đây?

Nhưng ý cười trong mắt lại nồng đậm.

Đến nha môn của phủ Thuận Thiên, còn chưa vào cửa, Trương Phủ Doãn đã vội vội vàng vàng ra đón, đầu tiên là vái chào thật sâu, tiếp đó cười nói: “Vương gia đột ngột đến thăm, hạ quan không biết để tiếp đón từ xa, xin thứ tội, xin thứ tội.”

Vẻ mặt Tiêu Dịch nhàn nhạt: “Hẳn là không cần bổn vương nói thêm về lý do tới đây chứ nữa chứ?”

Trương Phủ Doãn lặng lẽ liếc mắt nhìn Tô Mị, mỉm cười nói: “Biết, biết chứ ạ, hạ quan đã sắp xếp cho Tô đại nhân một gian phòng riêng rồi. Xin mời Vương gia qua bên này.”

Một gian phòng nho nhỏ ở phía Tây thoạt nhìn không khác gì những gian phòng bình thường khác, nhưng đi vào trong mới phát hiện, bên trong cửa sổ có một hàng rào sắt, trong phòng chỉ có một cái bàn và một chiếc ghế đẩu.

Tô Thượng Thanh sững sờ ngồi trước bàn, đến khi nghe tiếng Tô Mị gọi ông mới hoàn hồn lại, ngạc nhiên nhìn bọn họ, mấp máy môi sau đó mới chậm chạp trịnh trọng cúi đầu hành lễ với Tiêu Dịch.

Tiêu Dịch ngồi trên xe lăn cho miễn lễ, ra lệnh cho Trương Phủ Doãn: “Mang tang vật lên cho bổn vương xem thử đi.”

Trương Phủ Doãn không dám không nghe theo, sai người mang bức thư họa đến, nói: “Thiền Minh đồ, Tô đại nhân, là của ngài vẽ đúng chứ?”

Tô Mị tiến đến nhìn thật kỹ, trong bức họa là một con ve sầu đen như mực đậu trên cành dương liễu, quả thật là bút tích của phụ thân nàng.

Tô Thượng Thanh cũng không phủ nhận: “Là ta vẽ, sau đó đưa cho La Hoán, chuyện ta giúp đỡ La gia không phải là giả, nhưng cho dù La Hoán thật sự có mưu đồ gây rối thì cũng không thể dựa vào đó để nói ta là nghịch đảng được.”

Trưởng Phủ Doãn nói: “La Hoán đã thú nhận rồi, là hắn và ngài còn có một số nghịch đảng khác có mưu đồ giết người nhằm làm rối loạn triều đình, phục tùng chủ mới.”

Tô Thượng Thanh kinh hãi: “Hắn khai rằng ta phản nghịch? Nực cười, ta muốn đích thân đối chất với hắn!”

Trương Phủ Doãn nói chuyện với ông, nhưng ánh mắt lại hướng về Tiêu Dịch: “Hôm qua La Hoán đã tự vẫn, e là Tô đại nhân không thể đối chất với hắn được rồi.”

Tiêu Dịch cười khẩy nói: “Phủ Thuận Thiên phá án đúng là khiến cho bổn vương được mở rộng tầm mắt, chết không đối chứng, lời khai đó có thể tin được mấy phần đây?”

Trương Phủ Doãn khom lưng cười trừ: “Vụ án này trên có Khâm sai, dưới có Tam ty, phủ Thuận Thiên của hạ quan chỉ là chân chạy vặt đi bắt người thôi. Vương gia, còn có một chứng cứ nữa, mời ngài xem qua.”

“Vô nhân tín cao khiết, thuỳ vị biểu dư tâm.” Ông ta chỉ vào bài thơ trên bức họa và nói: “Hai câu thơ này xuất hiện từ thời Lạc Lâm Hải triều đại trước. Vương đại nhân cho rằng, Tô đại nhân muốn mượn bài thơ này để ám chỉ sự oán hận hiện tại, cộng thêm lời khai của La Hoán, có thể xem Tô đại nhân chính là nghịch đảng.”

Trương Phủ Doãn cố tình nhấn mạnh chữ “Vương”, ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.

Đầu óc Tiêu Dịch biến chuyển cực nhanh, ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm lạnh lùng.

Tô Thượng Thanh tranh luận nói: “Thơ này không phải do ta viết, ta chỉ vẽ cho La Hoán thôi, không hề đề thơ. Thậm chí để hắn có thể mang đi bán, ngay cả ký tên ta cũng không làm!”

“Đại Lý Tự đã đặt biệt thử so sánh rồi, chính là chữ viết tay của ngài, nếu không cũng không dám bắt lão thái sơn của Vương gia.” Trương Phủ Doãn cười ha ha mấy tiếng, chắp tay nói: “Vương gia, đó là tất cả những gì mà hạ quan có thể nói, ba người từ từ nói chuyện đi ạ.”

Ông ta nói đi là đi, không chút dông dài, lúc đi ra còn biết ý khép cửa lại.

Tô Mị nhíu mày nói: “Nhất định là có người hãm hại phụ thân, theo ta nghĩ thì chắc chắn là Vương Duẫn, lần trước hãm hại không thành công nên muốn tiếp tục làm chuyện xấu.”

Tô Thượng Thanh ngẫm nghĩ sâu xa, trầm ngâm một hồi lâu mới lên tiếng: “Vu oan giá họa, nói xấu công kích thì hắn có thể làm ra được, nhưng ngụy tạo chứng cứ, làm nên án oan… Cho dù hắn có lá gan này thì cũng không có đủ quyền lực để thực hiện.”

“Nếu cộng thêm các lão gia chủ Từ gia thì có thể đấy.” Tiêu Dịch đúng lúc bổ sung thêm một câu, nhìn bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ nói: “Có lẽ còn có thêm một người khác nữa thì bọn họ mới dám không chút kiêng kị bè cánh đấu đá, dọn sạch phe đối lập như thế.”

Tô Thượng Thanh cẩn thận suy nghĩ một lát, trong lòng chợt đổ mồ hôi lạnh: “Chẳng lẽ là Hoàng… Nhưng ta không phải là tàn dư của phe phế Thái tử, vì sao nhất định phải giết ta?”

Tô Mị cũng đoán được người này là ai, nhỏ giọng nói: “Lòng nghi kỵ của đương kim quá nặng, một chút dính líu đến phế Thái tử cũng không muốn, linh tinh vụn vặn đều liên kết với nhau, còn muốn chấn chỉnh bao nhiêu người nữa đây? Cứ tiếp tục như vậy, ta e là sẽ phải nhìn kinh thành máu chảy thành sông rồi.”

“Chuyện này là tại ta.” Ngón tay Tiêu Dịch vuốt ve tay vịn xe lăn, trên môi từ từ nở nụ cười, vừa như giễu cợt, lại vừa như khinh thường: “Khá khen cho kế một mũi tên trúng hai con nhạn, có thể gióng trống khua chiêng diệt trừ “nghịch đảng”, tiện thể chèn ép luôn cả ta. Hừ, thế này thì không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK