Yến Nhi nghe vậy mà ngây ngẩn cả người, một lát sau mới dè dặt nói: “Tiểu thư thích điều chế hương liệu, nhưng bình thường đây cũng chỉ là thú vui tiêu khiển giết thời gian thôi, sao người lại nghĩ đến chuyện bán hương liệu rồi? Hôm trước phu nhân còn bảo tiểu thư phải dốc lòng cho việc cưới gả, những chuyện khác không cần phải lo mà.”
Tô Mị liếc nàng ta một cái: “Có phải những lời ta nói đều là thứ vô nghĩa không?”
“Nô tỳ không dám, hôm nay sẽ tìm cửa tiệm cho người ngay.” Yến Nhi ngập ngừng nói: “Đại lão gia không cho phép người trong nhà buôn bán, nếu như ngài ấy biết rồi trách tội xuống…”
Tô Mị không đồng ý: “Thời kỳ đầu khi mới khai quốc cũng có lệnh cấm quan lại buôn bán kinh doanh, nhưng đã hơn một trăm năm rồi, có nhà của quan lại nào không mở cửa hàng không? Từ gia còn có hẳn một con đường toàn là cửa tiệm dưới danh nghĩa của mình, ta mở một gian hàng như này thì tính là gì? Điều lệnh này đã sớm trở thành giấy vụn từ lâu, ngươi cứ yên tâm, mạnh dạn làm theo lời ta nói đi.”
Yến Nhi nghe lời nói của tiểu thư, lập tức nhận ra nàng đang không vui. Nàng ta lập tức biết điều im lặng, cúi đầu đồng ý.
Khi các nàng đến nơi giảng đạo, bài giảng sớm đã kết thúc rồi. Lý ma ma lo lắng đứng trước cửa phòng, vừa nhìn thấy Tô Mị thì đã vỗ ngực nói: “Phật thiên Bồ Tát, có thể xem như là người đã trở về rồi.”
Tô Mị kinh ngạc nói: “Lời nói này nghĩa là sao?”
Lý ma ma giải thích: “Có quý nhân đến chùa, đằng sau khu rừng đều bị ngăn cản không cho khách hành hương vào. Từ nãy đến giờ không nhìn thấy bóng dáng của người đâu, phu nhân sốt ruột lắm rồi.”
Mạnh thị nghe tiếng nên đi ra khỏi cửa phòng, cẩn thận quan sát đôi mắt của nữ nhi rồi thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì là tốt rồi, chúng ta nhanh chóng xuống núi thôi.”
Tô Mị càng cảm thấy kỳ lạ hơn: “Là quý nhân nào mà khiến người lo lắng đến vậy?”
Mạnh thị kéo nàng rồi thấp giọng nói: “Là Tấn vương.”
Mẫu thân trả lời lần nữa để chứng thực, Tô Mị mừng thầm một hồi, cười nói: “Ngài ấy không có dọa con, là người dọa con rồi, cứ như có người xấu đến chùa vậy.”
Mạnh thị không giải thích nhiều, nhưng Lý ma ma lại nhỏ giọng nói với nàng: “Tấn vương vốn là một người quái gở kỳ lạ, trong phút chốc trở thành người tàn phế, người bình thường chẳng ai chịu nổi cả, huống gì là ngài ấy? Nghe nói thi thoảng có người bị đánh chết bên ngoài vương phủ khiến lòng người hoang mang, vậy nên hoàng thượng đã bảo ngài ấy về phương Nam dưỡng bệnh.”
Tô Mị nghe vậy nên bắt đầu run cầm cập, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm.
Trên người Tấn vương không có cảm giác hung ác, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trước Phật đường đó, sự hoang mang lúc ban đầu đã qua đi, nàng cảm thấy chỉ còn lại dòng thời gian chậm rãi trôi qua đầy yên tĩnh.
Nghĩ đến đây, tất nhiên mẫu thân sẽ có thái độ sợ hãi và phòng bị đối với vị Tấn vương này, chắc sẽ không đồng ý cho nàng giao lưu gì với vương phủ.
Chi bằng lừa gạt người nhà, cửa tiệm hương liệu không thể dùng người trong phủ được, còn có Yến Nhi, nàng cũng muốn dặn thêm đôi lời nữa.
Càng suy nghĩ càng cảm thấy phiền muộn, Tô Mị trầm ngâm ôm tâm sự mãi đến khi ra khỏi cửa lớn của chùa miếu, mạch suy nghĩ của nàng bị cắt ngang.
Yến Nhi đột nhiên nói: “Ôi chao, đó không phải là Nhị tiểu thư sao, sao nàng ta lại đến đây rồi?”
Không đúng, dưới tán cây mát mẻ ở bên cạnh chiếc kiệu có hai người đang đứng đó, một nam một nữ. Nam tử có vóc người cao to, mặc trường bào màu xanh, tấm lưng hơi gầy nhưng rắn rỏi, chỉ nhìn sơ qua bóng lưng thôi cũng đủ biết đây là một thiếu niên anh tuấn.
Mà người ăn mặc y phục đỏ tươi, nữ tử đang cười ngọt ngào với nam tử đó không phải Tô Viện thì là ai nữa?
Tô Viện cũng nhìn thấy các nàng nên khẽ nghiêng đầu, yêu kiều cười nói: “Đại tỷ tỷ, ta dẫn Từ công tử đến tìm tỷ, tỷ nên cảm tạ ta như thế nào đây?”
Nam tử đối diện nàng ta quay đầu nhìn sang, mặt mày anh tuấn, nụ cười xán lạn: “Tiểu Mị!”
Từ Bang Ngạn phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, bước đến chỗ Tô Mị rồi xếp quạt lại, gõ nhẹ vào trán nàng một cái: “Nhìn ta chằm chằm không rời mắt như vậy, lại bị phong thái lỗi lạc của ta hút hồn rồi sao?”
“Tránh ra!” Tô Mị lấy lại tinh thần, nhớ lại kiếp trước hắn ta đã cưới người khác nên nhất thời tức giận, cáu gắt nói: “Hừ, ngươi có phong thái lỗi lạc thì giữ lại để muội muội của ta ngắm đi, ta cũng không lạ gì.”
Mạnh thị thấy không được nên vờ răn dạy nữ nhi: “Được lắm, người ta từ xa đến đây để tìm con, con không hỏi người ta có chuyện gì quan trọng không mà còn nhỏ nhen vậy nữa.”
Từ Bang Ngạn cũng không để ý, hắn ta cười ha ha hai tiếng rồi đưa thiệp cho Mạnh thị: “Mẫu thân của ta phái người gửi thiệp mời đến cho quý phủ, ta đọc sách hơi mệt nên nghĩ đến chuyện đi đây đó một chút, vừa hay đến đây cũng không tồi.”
Tô Viện xen vào nói: “Lúc mọi người vừa ra khỏi cửa, con sợ làm lỡ chuyện nên đã nhanh chóng dẫn Từ công tử sang tìm mọi người. Đại bá mẫu, người sẽ không trách con nhiều chuyện chứ?”
Mạnh thị cười lắc đầu.
Tô Mị cũng muốn cười, tổ mẫu ở nhà, đại quản sự cũng đã ở nhà, thiệp mời gửi ai không gửi, còn làm mấy chuyện tốn công vô ích này làm gì chứ.
Có lẽ trước đây Tô Mị sẽ cảm thấy căm tức, muốn vạch trần mấy mánh khóe nhỏ kia của Tô Viện. Nhưng bây giờ Tô Mị không muốn để ý đến nàng ta nữa, thậm chí còn thắc mắc nếu Tô Viện và biểu muội của Từ Bang Ngạn kia đấu với nhau một trận thì người nào sẽ lợi hại hơn nhỉ?
Từ Bang Ngạn dùng sức phe phẩy cái quạt, làn gió vù vù phả vào mặt Tô Mị: “Tiểu Mị, lúc đến nhà ta nàng không cần phải ăn mặc quá diễm lệ. Mẫu thân của ta thích mộc mạc nhưng đừng quá đơn giản, dù sao cũng là thọ yến, lão tổ mẫu thích vui vẻ một chút.”
Tô Mị quay đầu bước đi.
“Nàng đừng đi nhanh như vậy mà, ta đã nói xong đâu! Nàng nhớ đến sớm trước giờ một chút, năng lực phân biệt của nàng tốt, có thể làm trợ thủ cho mẫu thân ta… Này này, nàng đừng bỏ mặc ta chứ.”
“Ta còn chưa phải nữ tế của Từ gia mấy người, muốn giật dây ta sớm vậy sao.”
“Hôm nay tính tình của tiểu thư thật khó chịu, đây không phải là vì muốn tốt cho nàng thôi sao? Chỉ ra vẻ đứng đó mà thôi, mẫu thân ta cũng sẽ không để nàng phải làm việc thật.”
Tô Mị vẫn luôn biết Tô phu nhân ghét nàng vì có dung mạo xinh đẹp, thật ra bà ta cũng không quá công nhận người nữ tế tương lai là nàng, chỉ là do không lay chuyển được Tô lão phu nhân mà thôi.
Về tình về lý, Từ Bang Ngạn nói không hề sai.
Nhưng vừa nghĩ đến sự bạc bẽo của Từ gia vào kiếp trước, nàng không thể nào có đủ kiên nhẫn để ra vẻ ngoài mặt như thế này.
Từ Bang Ngạn giơ quạt che trên đầu nàng: “Trong lòng nàng thấy khó chịu thì không làm cũng được, nhưng đừng có bỏ mặc bản thân như vậy.”
Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, giọng nói trở nên khàn khàn vì sự khô nóng, trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng lại mang theo vẻ lười nhác.
Rốt cuộc hắn ta chân thành được bao nhiêu?
Tô Mị nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu rồi xoay người lên kiệu.
“Tiểu Mị!” Tô Bang Ngạn đỡ lấy cửa sổ của chiếc kiệu, nói: “Sau khi qua ngày sinh thần của tổ mẫu, ta phải đến Ứng Thiên học, lúc thi Hương mới có thể về kinh được. Sắp phải xa nhau gần ba tháng, nàng đừng phát cáu với ta được không?”
Tô Mị không thèm nhìn hắn ta, lạnh giọng phân phó kiệu phu: “Còn không mau đi.”
Trong chốc lát, một cái túi da dê màu xanh được ném ra từ cửa sổ của chiếc kiệu. Từ Bang Ngạn nhận lấy, cười đến ngớ ngẩn.
“Tặng ta hầu bao mừng tam nguyên sao, muốn cầu may mắn cho ta sao?”
“Không rảnh!”
“Nàng cũng vô tình quá rồi, tốt xấu gì ta cũng là phu quân tương lai của nàng, ta thi đậu thì chẳng phải nàng cũng được thơm lây sao?”
“Không, quan, tâm.”
“… Ngày nào đó nếu ta chết thì nhất định đó sẽ là bị nàng chọc tức chết.”
“Yên tâm, ta có chết thì ngươi cũng không chết được.”
Ầm, thân kiệu chấn động mạnh một cái khiến toàn thân Tô Mị run lên, nàng trố mắt nói: “Ngươi phát điên cái gì?”
Từ Bang Ngạn vẫy vẫy cái tay đang tê, hừ lạnh nói: “Đập muỗi.”
“Không biết đau tay à.”
Cơn gió lay động ngọn cây, từng tán lá tràn ngập một màu xanh dịu dàng dưới ánh nắng mặt trời, mùa hè xanh um, khuôn mặt của người thiếu niên cứng nhắc nhưng trong mắt lại chứa ý cười.
Cảm xúc bi thương không rõ tràn ngập cả trái tim, Tô Mị lặng lẽ rời mắt, nhẹ giọng nói: “Tên ngốc.”
Từ Bang Ngạn cao giọng cười lớn, nhưng Tô Mị lại cười không nổi.
Mặc kệ hắn ta thật tâm hay giả dối, dù sao Từ gia cũng không cứu nổi Tô gia của nàng.
Cơn gió của ngọn núi thổi qua cửa miếu, Tiêu Dịch lẳng lặng ngồi trên kiệu, nhìn chiếc kiệu của Tô Mị biến mất ở khúc quanh đường núi rồi mới rời mắt.
Còn bảy ngày nữa sẽ rời kinh, lần sau gặp lại thì e rằng nàng đã làm phu nhân rồi.
Gặp lại… Tiêu Dịch khổ sở cười, nói gì mà “Lẫn nhau” chứ? Cho đến tận bây giờ đều là hắn đi nhìn nàng, còn ở trong mắt của nàng, chẳng qua hắn chỉ là một người dưng mà thôi.
Thị vệ Hạng Lương bước nhanh qua nô tỳ Như Lâm, quỳ một gối trước mặt hắn rồi thấp giọng nói: “Vương gia, hoàng thượng mời người vào cung gấp.”
Tiêu Dịch nhíu mày: “Mới ra khỏi cung vào sáng sớm, có chuyện gì mà vội vã như vậy?”
Huống hồ hắn đã giao hết việc xong xuôi rồi, bây giờ chỉ là một Vương gia nhàn hạ thôi.
Hạng Lương nói: “Thái độ của Hạ thái giám rất cẩn thận, không có tỏ ý gì, chỉ thúc giục người nhanh chóng vào cung nhiều lần.”
Tiêu Dịch không hỏi nữa, lập tức nhanh chóng xuống núi.
Người hầu của vương phủ đi bộ nhanh hơn nô bộc của người bình thường rất nhiều, vừa qua một khắc thì đã đuổi kịp người của Tô gia rồi.
Đường núi nhỏ hẹp, kiệu của Tiêu Dịch và Tô Mị lướt qua nhau.
Hắn không nhìn nàng, còn nàng thì trộm nhìn hắn một cái.
Trong bầu không khí chỉ còn lại mùi hương đăng đắng nhàn nhạt.
Sau khi trở về, Yến Nhi đã len lén tìm người, sau đó tìm được nơi có vị trí rất thích hợp cho cửa tiệm hương liệu, thế nhưng giá thành rất cao, thấp hơn hai nghìn lượng thì không bán.
Tô Mị nhìn qua mặt tiền cửa tiệm, nhà kho để trữ hương liệu không lớn lắm nhưng cũng có thể xem như là đầy đủ mọi thứ. Hai tiểu nhị của cửa tiệm cũng đã thành thục công việc, đúng như nàng đã hy vọng, vừa nhận về tay thì có thể làm việc được ngay.
Nàng rất hài lòng.
Vì tiền riêng không đủ nên nàng dứt khoát chọn mấy đồ trang sức quý giá rồi đưa cho Yến Nhi: “Cầm đi làm đi, có thể gom bao nhiêu thì gom bấy nhiêu, lén làm thôi, đừng để người khác biết.”
Trâm cài tóc ngọc lục bảo được khảm vàng ngọc đỏ, ngọc trâm phỉ thúy, cài tóc phượng hoàng có hạt treo đầy tinh xảo,… Yến Nhi nhìn thôi mà cũng đủ rỉ máu trái tim rồi.
Nàng ta lờ mờ nhận ra tiểu thư đang lên kế hoạch một chuyện gì đó rất quan trọng, tiểu thư không nói thì nàng ta cũng không dám hỏi, chỉ đau lòng ôm hộp đồ trang sức rồi rời đi.
Tiền bạc đến nơi, chuyện của cửa tiệm đã được giải quyết nhanh chóng.
Tô Mị điều chế mấy hương liệu, ra lệnh cho tiểu nhị nghĩ cách vào được cửa lớn của phủ Tấn vương.
Vị tiểu nhị đã lớn tuổi vừa nghe vậy thì lắc đầu ngay: “Bà chủ không biết rồi, vương phủ chỉ dùng hương liệu do phủ nội vụ cung cấp hoặc là từ cửa tiệm lớn bên ngoài, chúng ta như thế này không thể lọt vào mắt xanh của người ta.”
Tô Mị giương mắt nhìn về phía tiểu nhị khác.
Tiểu nhị đó là một nữ tử tên Xảo Hương, nàng ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Bán cho chủ tử của vương phủ thì khó nhưng mấy người bên dưới đều dùng hương liệu trên phố thôi. Phủ Tấn vương có mấy nhà hoàn quét sân ở bên ngoài đã từng tới cửa tiệm chúng ta mấy lần rồi, có thể xin giúp đỡ giới thiệu từ chỗ các nàng ấy.”
“Tốt, việc này giao cho ngươi. Yến Nhi, cho nàng ấy năm mươi lượng bạc.” Tô Mị nhìn về phía người lớn tuổi: “Ngươi đừng thấy mà thèm, tiền này xài ra sao thì ta sẽ bảo nàng ấy trả lại. Ta thưởng ngươi 500 xem như quà gặp mặt, mặt tiền cửa tiệm vẫn cần ngươi trông coi cẩn thận, làm tốt thì cuối năm ta sẽ không để các ngươi chịu thua thiệt.”
Hai tiểu nhị cảm tạ nàng ngàn vạn lần rồi tiễn người rời đi. Yến Nhi thực sự không kiềm chế được nghi hoặc, nói: “Tiểu thư, Tấn vương muốn đi phương Nam, trong phủ thì không có nữ chủ tử, người bán cái này cho ai vậy?”
Tô Mị nói nhỏ: “Tấn vương có thói quen dùng hương liệu, hôm đó ta ngửi thấy mùi hương trên người ngài ấy, rất đặc biệt. Ngài ấy muốn đi phương Nam thì nhất định phải dùng lượng hương liệu khá lớn trên đường đi. Phủ nội vụ đều cấp hương liệu theo tháng, vậy nên chắc chắn vương phủ sẽ mua ở bên ngoài. Ta đã điều chế hương liệu tương tự, thử vận may một chút.”
Lần này vận may của Tô Mị quả thực không tồi, Xảo Hương đã không phụ lòng tin của nàng, gặp được người mua ở bên ngoài viện và mời thử hàng mẫu.