Để nàng ở trong phủ, thật ra cũng vì bảo vệ Thạch Nhược Anh trá hình, dù sao Tiêu Dịch muốn dùng nàng để ngăn chặn việc ban hôn trong cung, lâu dài về sau, nàng cũng sẽ là cái gai ở trong cung.
Gương mặt của Tiêu Dịch hiện ra trong đầu rồi chợt biến mất, cảm giác rung động mông lung đó cũng biến mất theo.
Tô Mị không có lý do gì để cảm thấy mất mát cả, nghĩ lại thì bản thân mình buồn bã cái gì vậy? Vốn dĩ vì có mưu đồ mới tiếp cận hắn, chỉ cần dỗ dành cho hắn vui vẻ, lừa gạt hắn che chở cho Tô gia là được, mặc kệ hắn yêu ai chứ!
Nàng cũng không phải kẻ ngốc để người ta dắt mũi, ác ý mà phỏng đoán một chút, Ngải ma ma nói với nàng lời này, có lẽ là muốn nói: Ngươi chỉ là một kẻ thế thân, đừng có xem trọng mình quá, sau này ở Vương phủ cần phải thu liễm một chút, đừng có xem mình là Vương phi thật!
Biết rõ đây là sự thật, nhưng Tô Mị vẫn có chút không thoải mái, vì thế nàng buồn rầu, thở dài thương cảm: “Tiếc quá, Vương gia và nàng ấy là hữu duyên vô phận! Nàng ấy cũng đáng thương, có điều nghe nói nàng ấy có một người con trai, tốt xấu cũng còn có cái để hy vọng, cũng coi như ông trời không tuyệt đường người.”
Câu nói sau Ngải ma ma cứng họng, chỉ có thể hậm hực nói: “Trong lòng ngươi hiểu rõ là được.”
Tô Mị cười, truyền qua đó một cái hầu bao: “Sau này hy vọng ma ma chỉ điểm nhiều hơn.”
Ngải ma ma lặng lẽ bóp cái hầu bao, ước chừng là một túi ngân lượng vàng bạc, đối với những ma ma quản lý sự vụ mà nói thì không ít, nhưng bà ấy không thiếu tiền, thứ bà ấy để ý là thái độ của Tô Mị, vì thế cười nói: “Xem cô nương nói kìa, ngươi là Tấn Vương phi tương lai, chỉ có phần ngươi chỉ điểm cho chúng tôi.”
Tô Mị vội nói: “Khoan nói lời này, ta nặng mấy cân mấy lượng chẳng lẽ bản thân ta còn không biết? Mọi thứ đều hy vọng vào ma ma rồi…”
Ngải ma ma lúc này mới hài lòng nhận lấy hầu bao.
Tiễn Ngải ma ma đi, Tô Mị nhắm mắt tựa vào giường mỹ nhân, nhẹ nhàng đung đưa cái quạt tròn trên tay, suy nghĩ làm thế nào để đối mặt với cục diện tiếp sau đây.
Tiêu Dịch nói muốn cưới nàng, thấy động tĩnh của Vương phủ, dường như cũng đang chuẩn bị cho việc này, nhưng Vương phủ vốn chưa phái người đến làm mai, mặc dù nói chuyện đại sự như thân vương thành thân này chắc chắn không nhanh đến như vậy, có lẽ còn phải báo cáo và chuẩn bị để đưa ra cho Thái hậu và Hoàng thượng ở Tông nhân phủ phê chuẩn gì đó, nhưng trong lòng nàng không thể nào yên ổn được.
Càng đừng nhắc đến bây giờ lại có một Thạch Nhược Anh đến!
Đêm dài lắm mộng, kéo dài càng lâu thì càng dễ gây thêm phiền toái.
Tô Mị cắn môi, hạ quyết tâm, chỉ cần chịu cố gắng thì chắc chắn sẽ thành công.
Nàng lấy cớ đi đưa đồ cho Vương phủ ngồi lên cái kiệu nhỏ ra khỏi cửa.
Trong lòng Mạnh thị cảm thấy không thích đáng, nhưng bây giờ bà đã không quản được con gái nữa rồi, chỉ có thể nhìn bóng lưng đã đi xa của nàng rồi thở dài.
Bầu trời trong xanh như mới rửa, gió tháng tám thổi qua con phố dài, những nhành liễu chưa già đang nhảy múa lượn vòng, lá phong ửng đỏ lay động xào xạc, mấy chú chim hỉ thước nhẹ nhàng bay lên bay xuống, vẻ tĩnh lặng sau giờ Ngọ lại khiến con tim người ta chập chờn.
Kiệu khiêng lắc lư tạo ra tiếng kẽo kẹt, âm thanh bên trong đơn điệu nhưng lại có tiết tấu, trái tim rối rắm của Tô Mị dần bình tĩnh trở lại.
Lại nghe Yến Nhi ở bên ngoài kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Tiểu thư, đó không phải nhị tiểu thư sao! Vương Lan Nhi cũng ở đó!”
Sau khi Tô gia chia nhà, đại phòng nhị phòng đều sắp xếp riêng, bây giờ nói nhị tiểu thư là đang chỉ Tô Thù.
Tô Mị lập tức kêu dừng kiệu, vén rèm kiệu lên nhìn một cái, cũng không phải, trước một cửa hàng bạc, Tô Thù đang tỏ vẻ kích động tranh luận gì đó với Vương Lan Nhi.
Sợ rằng muội muội sẽ chịu thiệt, Tô Mị phủi đất rồi nhảy xuống kiệu, nhếch mép váy lên chạy chậm qua, vẫn chưa đi đến gần, liền nghe thấy Vương Lan Nhi quái gở nói: “Tất cả mọi người đều biết tỷ tỷ ngươi không biết xấu hổ mà trèo lên người Tấn Vương, tiểu thư khuê các gì chứ, cho dù là nha hoàn bên cạnh ta cũng có mặt mũi hơn nàng ta! Tô tiểu muội, ta thấy con người ngươi không tệ mới nhắc nhở ngươi, tránh xa tỷ tỷ ngươi một chút, đừng để nàng ta làm xấu đi danh tiếng của ngươi.”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Thù đỏ lên, nước mắt không ngừng đảo quanh trong hốc mắt, tiếng nói khi nói chuyện cũng mang theo giọng nghẹn ngào: “Ngươi nói bậy! Tỷ tỷ ta không phải người như vậy, tỷ tỷ của ta là tốt nhất, ngươi đang ghen ghét với tỷ ấy!”
“Ghen ghét?” Vương Lan Nhi lắc đầu cười lạnh vài tiếng, nói: “Một nữ nhi sa cơ thất thế bị từ hôn, có gì đáng để ta ghen ghét? Không cảm kích cũng thôi đi, ngược lại còn trả đũa một phen, người Tô gia của ngươi lấy oán trả ơn đúng thật là có một kiểu.”
“Từ hôn thì sao?” Tô Thù cuối cùng cũng nhịn không được, nước mắt rơi lã chã: “Không có Từ gia tỷ tỷ ta vẫn có người tốt hơn, không tới phiên ngươi chê cười.”
“Đúng, đúng là có người tốt hơn… là nha đầu làm ấm giường cho Tấn Vương.” Vương Lan Nhi lấy khăn che mặt rồi cười lên: “Tỷ tỷ ngươi trông xinh đẹp, không dễ làm tiểu thiếp cho nhà ai cũng không trèo làm chức cao cho nhà ai, cứ một mực đi tìm Tấn Vương! Haha, học theo kiểu đối thực* như trong cung sao?”
*Đối thực(对食): chỉ tình yêu đồng tính của những nữ tử trong cung, những nữ tử không được vua sủng ái vì thế tiếp xúc rồi nảy sinh tình cảm với nhau. (Cre: Baidu)
Tô Thù không biết “đối thực” là gì, nhưng biết đó chắc chắn không phải lời tốt lành, nhất thời tức giận đẩy Vương Lan Nhi một cái: “Cút ra!”
“Ngươi đánh ta?” Vương Lan Nhi đột nhiên biến sắc, nàng ta trị không được Tô Mị còn trị không được Tô Thù sao? Trong lúc định nước mắt như mưa kéo lấy Tô Thù đi cáo trạng, kết quả liền liếc thấy Tô Mị.
Tô Mị xắn tay áo lên, hai bước ba bước xông qua, kéo muội muội ra phía sau, mỉa mai nói: “Hay cho Vương Lan Nhi, khiêu khích ly gián, từ không nói có, đổi trắng thay đen, ăn nói ác ý làm tổn thương người khác, có một chuyện mà ngươi chơi đến thành thạo! Chẳng lẽ không biết ‘miệng lưỡi’ là một tội trong thất xuất? Không sợ Từ gia quét ngươi ra khỏi cửa sao!”
Vương Lan Nhi vô ý thức lùi lại một bước, vô hình trung dáng vẻ kiêu ngạo giảm xuống không ít: “Ta nói sai câu nào rồi, cả kinh thành ai mà không biết ngươi ngày nào cũng chạy đến Tấn Vương phủ, hừ, tấm lòng Mã Tư Chiếu đến người qua đường còn biết.”
Tô Mị cười nói: “Ngươi không phải đang sợ ta sẽ trở thành Tấn Vương phi thật?”
Vương Lan Nhi cũng cười, ánh mắt lộ ra vẻ chế nhạo: “Thật là buồn cười, nếu thật sự có ngày đó, ta nhất định sẽ đến tận cửa để bái kiến, ngươi đừng có mà không cho ta vào cửa đó.”
“Được, có điều chuyện của hôm nay, thì phải kết thúc trong hôm nay.” Trên mặt Tô Mị nở một nụ cười thật to, sau đó giương cánh tay lên, tát một phát.
Bốp! Nàng dùng hết khí lực toàn thân, chấn động đến mức bàn tay tê dại, sau đó cánh tay có chút run rẩy.
Mà Vương Lan Nhi chỉ ngây ngốc nhìn Tô Mị, rõ ràng là bị đánh đến mơ màng, nửa khuôn mặt sưng cao lên, một con mắt cũng híp lại, khóe môi cũng chảy máu, mấy dấu đỏ buồn cười cũng hiện trên mặt, nhìn vào vừa đáng thương vừa buồn cười.
Tô Thù che miệng, muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ dùng ánh mắt sùng bái nhìn tỷ tỷ.
Qua một lúc, Vương Lan Nhi hoàn hồn lại, quay người quát với nha hoàn của nàng ta một cái: “Các ngươi đều là người chết hả, chủ nhục nô chết có biết hay không? Đánh nàng ta cho ta!”
Hai người nha hoàn của nàng ta bừng tỉnh trong sự ngơ ngác, vội vàng bước lên, lại không dám ra tay với hai tỷ muội của Tô Mị, chỉ cấu xé Yến Nhi và một nha hoàn khác của Tô gia.
Vương Lan Nhi nuốt không trôi cục tức này, cũng muốn trả cho Tô Mị một bạt tai, nhưng tay vẫn chưa vung xuống liền bị ai đó nắm chặt cổ tay lại.
“Biểu ca?” Vương Lan Nhi kinh ngạc nhìn Từ Bang Ngạn: “Sao huynh lại đến đây?”
Từ Bang Ngạn chầm chậm buông tay ra, trầm giọng nói: “Mẹ ta ra lệnh cho ta đón muội về nhà.”
“Không đến hai ngày nữa là phải thi Hương, huynh còn đặc biệt dành thời gian cho muội…” Vương Lan Nhi vốn định cười thẹn thùng, kết quả bỗng chốc chạm đến vết thương trên mặt, đau đến nàng ta phải hít vào, nước mắt liền chảy ào ào xuống.
Nàng ta nghẹn ngào khóc nức nở nói: “Muội muốn chọn cho huynh một miếng ngọc bội để bảng vàng đề tên, đúng lúc đụng phải Tô tiểu muội, vì chuyện tỷ tỷ của nàng ta bị từ hôn nên có lẽ có chút hiểu lầm đối với muội, cũng không nghe muội giải thích liền mắng muội… còn có Tô Mị, không hỏi đúng sai phải trái đã đánh muội, mặt của muội coi như là bị hủy rồi, chi bằng chết đi cho rồi.”
Tô Thù lần đầu nhìn thấy có người có thể nói dối đến như vậy, tức đến sắp nổ tung lên, nhưng trong miệng không nói ra được câu nào.
Tô Mị thì thấy nhiều rồi nên không lấy làm lạ, cười hì hì nói: “Muốn đi tìm cái chết hả? Tốt lắm, xem ra người vẫn còn có chút tự mình hiểu lấy.”
Vương Lan Nhi khóc càng dữ dội hơn, một phần là đau đớn, một phần là tức giận.
Biểu ca xuất hiện muộn vài khắc thì tốt biết bao nhiêu, ít nhất để nàng ta tát được Tô Mị một cái!
Từ Bang Ngạn cứ như đau đầu bèn xoa xoa thái dương, quát lớn với mấy người nha hoàn đang đánh nhau: “Đều dừng tay cho ta, đánh nhau ra tới đường phố, còn ra thể thống gì? Đứng qua một bên hết cho ta!”
Mấy người Yến Nhi chậm rãi dừng tay, thấy tiểu thư nhà mình không phản đối, từng người trầm mặc đứng vào trong góc.
Từ Bang Ngạn trừng mắt với Vương Lan Nhi: “Cả muội nữa.”
Vương Lan Nhi cứ như không dám tin hỏi ngược lại: “Muội?” Thấy ánh mắt thờ ơ của Từ Bang Ngạn, chỉ có thể uất ức rồi bước hai bước qua bên cạnh.
Tô Mị hỏi: “Ngươi trở về khi nào vậy?”
“Hôm qua, trong nhà vẫn luôn giấu ta chuyện từ hôn, ta…” Từ Bang Ngạn thở dài, nhìn chằm chằm Tô Mị hỏi: “Nàng thật sự dự định gả cho Tấn vương?”
“Đúng vậy.” Tô Mị không muốn lừa dối hắn ta, thẳng thắng nói: “Sau khi ngươi rời kinh thì xảy ra rất nhiều chuyện, chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ được từ trong lời của cha mẹ mình, Tô gia đang gặp nguy hiểm, nếu không phải lần này có Tấn vương cứu giúp, ta sớm đã hóa thành tro.”
Từ Bang Ngạn im lặng, hồi lâu lại thở dài một tiếng: “Ta tôn trọng lựa chọn của nàng, chung quy vẫn là ta không có năng lực. Tấn vương không phải người dễ chung sống, ta và ngài ấy từng có duyên gặp mặt vài lần, chung sống với ngài ấy sẽ khiến người ta cảm thấy rất mệt.”
Tô Mị khẽ cười nói: “Ngài ấy đối đãi với ta cũng khá tốt.”
Từ Bang Ngạn bất đắc dĩ cười cười, thật ra ngay từ lúc đêm mưa vào ngày thọ thần của tổ mẫu đó, khoảnh khắc hắn ta nhìn thấy Tô Mị đi vào Vương phủ thì trong lòng đã có một loại phỏng đoán nào đó.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Nàng quyết định rồi?”
“Ừm.”
“Nếu nàng đã nhận định rồi thì đừng để ý người khác nói thế nào, miệng mọc trên người người khác, nàng quản được một người nhưng không thể quản được tất cả mọi người.” Từ Bang Ngạn nghiêm nghị nói: “Người mà trên người có bệnh lâu năm thì tính cách ít nhiều cũng có có chút kỳ dị, chú ý bảo vệ tốt chính mình.”
Tô Mị sững sờ, không ngờ hắn ta sẽ an ủi mình.
“Ta chắc chắn sẽ đỗ đạt!” Giờ phút này trên mặt Từ Bang Ngạn không còn vẻ cà lơ phất phơ như ngày trước, có một vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Ta sẽ quản lý Từ gia, ta sẽ giành được quyền lên tiếng lớn nhất trên triều đình.”
Tô Mị lẩm bẩm nói: “Là ý gì?”
“Sau này nàng sẽ hiểu.” Từ Bang Ngạn nhìn nàng một cái bằng ý tứ khó hiểu rồi đột nhiên cười lên, vỗ vai nàng, nói một cách lẫm liệt: “Tiếc cho một đại mỹ nhân như nàng, sau này phải trở thành vợ người khác rồi, haiz, sau này muốn gặp nàng một cái cũng khó, ngẫm lại đúng thật là không quen.”
Tô Mị cúi đầu xuống, giọng nói có chút khó chịu: “Không đáng.”
Từ Bang Ngạn búng lên trán nàng một cái, nói: “Nàng gả cho Tấn Vương, ta cũng cảm thấy không đáng.”
Tô Mị bị đau, tức tới mức trực tiếp đấm hắn: “Cũng không phải con nít nữa, còn chơi cái này.”
Từ Bang Ngạn ngẩng đầu lên cười ha ha, “Tô Mị, ta thích!”
Tô Mị khẽ giật mình, lập tức lại đạp vào bắp chân hắn ta một cái: “Ta không thích.”
Từ Bang Ngạn cười rồi lắc đầu, vỗ vỗ vai nàng nói: “Nàng phải sống thật tốt đó, ta đi đây.”
Không biết vì sao, sóng mũi Tô Mị có chút cay cay, tựa như đang tạm biệt với một thứ gì đó trong sinh mệnh, nàng nhìn bóng lưng của Từ Bang Ngạn, cảm giác như thứ này sắp rời xa nàng mãi mãi rồi.
Vẻ ưu thương nhàn nhạt tràn ngập đến, Tô Mị đuổi theo, nhanh chóng nắm chặt lấy tay của Từ Bang Ngạn, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng rất ôn nhu nói: “Bảo trọng.”
Từ Bang Ngạn không quay đầu lại, nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi sải bước đi.
Tô Mị xoay người, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, hít một hơi thật sâu để trấn an tâm trạng.
Nhưng hơi thở này suýt chút nữa đã không phát ra!
Dưới cây hòe lớn bên đường, một chiếc xe ngựa dừng lại trong bóng cây, kiểu dáng của xe ngựa trông quen mắt, tên thị vệ cao to ở bên cạnh xe thì càng quen mắt hơn!
Chính là người bẻ gãy cánh tay của Nam Bình hầu.
Vậy, vậy người ngồi trong xe ngựa là…
Tô Mị cứng đờ chuyển động cổ, một trận gió thổi tới, khuôn mặt không chút cảm xúc của Tiêu Dịch xuất hiện trong cửa sổ xe.
Không, không phải là mặt không chút cảm xúc, Tô Mị thấp thoáng cảm thấy, chủ nhân của khuôn mặt đó tức giận rồi.