Hạt mưa rả rích rơi trên mặt lão ta, hơi đau.
Một chiếc kiệu quan lặng lẽ dừng trước mặt lão ta, thị vệ của Vương phủ bảo vệ ở bên cạnh kiệu. Lão ta vẫn trầm mặc không nhúc nhích, mặc cho nước mưa rơi xối xả, chiếc đao trong tay như lóe lên ánh sáng trong màn mưa.
Tiêu Dịch ngồi ngay ngắn trong kiệu, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Nam Bình hầu ngỡ ngàng nhìn những người trước mặt này, tại sao bọn họ lại đến đây? Cứ như ma quỷ xuất hiện trước mặt lão ta, không hề có chút động tĩnh nào!
Đây chính là thực lực của Tấn Vương sao?
Nam Bình hầu không tự chủ được mà rùng mình một cái, lão ta nuốt nước bọt rồi chắp tay nói: “Xin chào Tấn Vương gia, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả.”
Lão ta cười đến độ mặt lộ ra nếp nhăn, không còn dáng vẻ hung ác và ngang ngược như khi nãy nữa.
Tiêu Dịch nhếch mép một cái, cười nói: “Xem ra Nam Bình hầu không những cho rằng bản vương là kẻ bại liệt, mà còn coi ta là người điếc người mù nữa.”
Nam Bình hầu lạnh nhạt cười vài tiếng: “Ta đã uống hơn hai chén rượu nên đầu óc hơi choáng váng, không nhớ rõ mình đã nói gì. Nếu lời nói của ta đắc tội Vương gia chỗ nào thì xin ngài hãy nể tình mặt mũi của Thái hậu, đừng so đo với ta.”
“Ngươi là cái thá gì mà bảo ta không so đo thì ta sẽ không so đo?” Tiêu Dịch vung tay lên: “Cho hắn thả lỏng gân cốt.”
Bốn người thị vệ hung hãn bóp tay rắc rắc, bọn họ nở một nụ cười kỳ quái trên mặt rồi chậm rãi đi tới.
Nam Bình hầu quá sợ hãi, hai đùi run lẩy bẩy: “Ta nói sai rồi, cùng lắm thì ta nhận lỗi. Chúng ta vào cung, ngay trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu, ta sẽ nhận sai với ngài! Ngài là thân vương nhưng ta cũng là nhất đẳng hầu, ngài cũng không thể làm xằng bậy được!”
Lời nói còn chưa dứt, cái cằm của lão ta đã bị bẻ gãy, sau đó cánh tay cũng bị gãy ở cùng một góc độ. Dưới cơn đau đớn mãnh liệt, ngũ quan của lão ta trở nên méo mó không còn hình dạng của con người nữa.
Một thị vệ có vóc dáng cao to đạp lên cẳng chân của lão ta, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên. Khớp xương như mơ hồ lộ ra trong máu thịt, tay nghề thành thạo, sạch sẽ gọn gàng, có thể thấy được thị vệ này đã biết cách làm tốt mấy chuyện như này hơn rồi.
Nam Bình hầu giống như một con cá chạch đang khổ sở lăn lộn trên nền đất dưới cơn mưa, lão ta im lặng gào lên, dưới thân, dòng máu loãng hòa lẫn cùng nước mưa, chảy quanh co như một dòng sông nhỏ.
Người hầu đi theo lão ta sợ đến mức choáng váng, đứng bên cạnh nhìn như một cái tượng gỗ, không một ai dám bước lên ngăn cản cả.
Tiêu Dịch nhìn thoáng qua Tô Mị, trầm giọng phân phó: “Đánh nát đầu khớp xương của hắn, đừng để hắn chết.”
Người thị vệ to con kéo cái chân bị bẻ gãy của Nam Bình hầu vào cái hẻm nhỏ, giống như đang kéo một cái túi nát vụn đi vậy.
Yến Nhi chứng kiến tất cả mọi chuyện nên sợ đến mức mặt như màu đất, da gà da vịt như nổi hết cả lên, đôi chân nhỏ như sắp chuột rút đến nơi vậy.
Tô Mị vỗ về ngực, đương nhiên nàng cũng kinh hãi không ít, nhưng so với Yến Nhi thì nàng vẫn còn thong dong hơn nhiều. Thậm chí trong lòng còn cảm thấy có chút vui vẻ không thể nói thành lời.
Ai bảo ngươi có ý đồ xấu chứ, đáng lắm!
Nhưng Tô Mị không dám để lộ cảm xúc vui vẻ của mình, nàng cầm lấy khăn tay rồi dùng sức xoa xoa khóe mắt. Trong giât lát mắt nàng đã đỏ cả lên, nàng giơ cao cây dù, chậm rãi đi đến trước kiệu: “May là Vương gia tới kịp lúc, ngài vừa cứu ta một mạng rồi.”
Tiếng nói mang theo âm mũi, bả vai Tô Mị khẽ run run, có thể thấy nàng đã bị dọa sợ không ít.
Bên dưới ống tay áo, Tiêu Dịch âm thầm siết chặt tay: “Lên đây.”
Tô Mị giật mình ngẩn người ra, không hiểu cho lắm.
“Lên đây.” Tiêu Dịch lặp lại lần nữa: “Không thì ngươi tính bao giờ mới đi về?”
Tô Mị như bừng tỉnh ra, nàng hé miệng cười, xách tà váy rồi bước lên kiệu. Vì đang quá vui vẻ nên nàng quên che giấu cảm xúc của mình, trông có vẻ hơi gấp gáp.
Màn kiệu hạ xuống, hắn ngồi trên xe lăn, còn nàng ngồi trên chiếc ghế thấp ở bên cạnh.
Bên trong chiếc kiệu nhỏ chỉ có hai người bọn họ, khoảng cách rất gần, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai.
Trầm mặc lúc đầu qua đi, Tô Mị nhẹ nhàng nói: “Lúc đó ta rất sợ, thật sự cho rằng mình sẽ bị Nam Bình hầu bắt đi. Ngài biết không, đừng thấy ta là tiểu thư nhà quan, hắn căn bản không thèm để Tô gia vào mắt, còn nói là Thái hậu ra lệnh cho hắn. Trong khoảnh khắc đó… Lòng ta thực sự muốn chết tâm rồi.”
Tiêu Dịch không nói chuyện, đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia sáng.
Đương nhiên hắn biết, nếu không thì sẽ không xuất hiện đúng lúc như vậy. Buổi trưa, hắn tiến cung để giúp đỡ sắp xếp vụ khất nợ bổng lộc của quan lại, vô tình biết được chuyện Nam Bình hầu xin ân huệ muốn cưới Tô Mị. Mà lúc đó Thái hậu chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Thưởng ngươi, lui ra để ta yên tĩnh một chút, không được quấy rầy ta nữa.”, sau đó Tô Mị trở thành món quà được thưởng cho Nam Bình hầu!
Nam Bình hầu là con quỷ thèm sắc, nếu đã được đồng ý rồi thì lão ta sẽ hành sự ngay. Lão ta vốn không thể chờ đến ngày được hạ chỉ đó nổi.
Tiêu Dịch không kịp oán hận gì, hắn không dám cầu mong may mắn, nóng vội đến nỗi không kịp nói lời chào với Hoàng thượng, cứ như vậy trực tiếp xuất cung tìm người.
Vừa may, hắn đã đuổi kịp.
Nhưng hắn cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại nàng rằng: “Sau này hắn sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”
Bởi vì Nam Bình hầu không còn sống được mấy ngày nữa.
“Vậy thì tốt rồi.” Tô Mị vỗ ngực một cái rồi hít một hơi thật sâu, nụ cười vừa mới cong lên được một nửa thì đã dừng lại: “Hắn không nhưng sẽ còn người khác.”
Tiêu Dịch nói: “Sẽ không.”
“Ngài đừng trấn an ta.” Tô Mị bất lực lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Hết một Nam Bình hầu nhưng vẫn còn không ít người quyền quý có tình cách bại hoại, căn bản Tô gia không thể che chở được ta. Coi như ta có xuất gia làm ni cô cũng không thoát được.”
Tiêu Dịch chậm rãi nói: “Sẽ có cách khác.”
Tô Mị ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng như nước khiến trái tim của Tiêu Dịch như nhảy dựng lên.
“Vương gia, vì để trốn thoát trong bình thế cấp bách…” Tô Mị lặng lẽ đặt tay lên đầu gối của hắn, ấp a ấp úng nói: “Thì nói ta là nữ nhân của ngài…”
Bàn tay mềm mại tựa như loại sứ trắng tinh thượng hạng, hiện lên một cách rất kín đáo, che ở trên thường phục màu đỏ thẫm của hắn, cảm giác rất kỳ lạ.
Một đôi tay như vậy sờ vào, sợ rằng dù chưa làm gì cả thì nam nhân bình thường cũng sẽ chịu không nổi rồi.
Đáng tiếc, đầu gối của hắn trước giờ vẫn luôn chết lặng như băng.
Tiêu Dịch liếc nhìn nàng một cái: “Ừ.”
Tô Mị mở to hai mắt, nãy giờ chờ đợi thật lâu mà vẫn không nghe thấy câu trả lời của hắn.
Hắn có ý gì vậy?
Gương mặt hắn vẫn bình thản không lộ ra chút cảm xúc gì, tất cả tâm tư đều được chôn vùi rất kỹ.
Sau một hồi phiền muộn, Tô Mị quyết định chủ động xuất kích. Cơ thể của nàng nhào về phía trước, ôm lấy cánh tay của hắn rồi quở trách nói: “Toàn bộ kinh thành đều biết quan hệ giữa ta và ngài rồi, ngài không quan tâm ta thì ta chỉ có một con đường chết.”
Cuối cùng vẻ mặt của Tiêu Dịch cũng xuất hiện vết nứt, hắn khẽ quát: “Buông ra.”
“Không buông!” Trái lại Tô Mị còn ôm hắn chặt hơn: “Gọi thị vệ của ngài ném ta ra ngoài là được rồi, nói ta vô sỉ cũng được, bảo ta thấp hèn cũng không sao. Ta vẫn cứ bám dính lấy ngài, ai bảo ta…”
Nàng muốn nói nàng thích hắn, nhưng lời đến khóe miệng lại không thể thốt ra.
Nàng không thích hắn, nàng chỉ muốn lợi dụng quyền thế của hắn để bảo vệ Tô gia, bảo vệ chính mình mà thôi.
Trong lòng Tô Mị chợt dâng lên cảm giác áy náy, nàng bỗng nhiên nhận ra, việc nói dối hắn dường như ngày càng trở nên khó khăn hơn so với lúc trước rồi.
Tô Mị luống cuống, hoảng sợ, lo lắng, mờ mịt, bất lực và chua xót… Những dòng cảm xúc không thể tả bằng lời bị đè nén bên trong khiến nàng khổ sở không thôi, thậm chí nàng còn không phát hiện ra bản thân mình đang khóc!
Tiêu Dịch thở dài, giọng nói trầm thấp như mang theo gió xuân cùng tình cảm đầy ấm áp: “Đừng khóc, ta ra lệnh cho bọn họ im miệng, sẽ không có ai dám để lộ chuyện này ra ngoài đâu. Ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn ở trong cung, sẽ không có ai can thiệp vào hôn sự của ngươi nữa.”
“Được, nhưng ta muốn theo ngài.” Tô Mị ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như vừa được nước rửa sạch: “Vương gia, ta ái mộ ngài.”
Không hề có chút dối trá nào, nàng thật sự ái mộ hắn!
Tiêu Dịch cúi đầu nhìn nàng, dường như trái tim hắn đang nhảy dựng lên. Lúc này hắn cảm thấy rất mờ mịt, cảm giác này rất tuyệt, hắn không thể nhịn cười được.
Tô Mị chưa từng thấy hắn cười như vậy lần nào.
Hắn rất ít khi cười, thi thoảng cũng có nhưng nụ cười ấy lạnh như băng, luôn mang theo ý châm chọc. Nhưng bây giờ nụ cười của hắn không hề ngượng ngùng như trước đây.
Cứ như một chàng thiếu niên đang cười rất ngây ngô vậy.
Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất: “Không được như vậy, vì ta cứu ngươi nên ngươi mới có hảo cảm với ta. Đây là cảm giác tôn sùng đối với ân nhân, không phải tình cảm nam nữ.”
Tốc độ nói của Tiêu Dịch rất chậm rãi, hắn đang thuyết phục nàng cũng như thuyết phục chính mình: “Ta bị gãy xương đùi, xương lưng cũng đã bị chém, ngay cả ngồi cũng không ngồi thẳng được. E rằng cả đời này ta chỉ là một kẻ bại liệt, ngươi gả cho ta sẽ không có được hạnh phúc.”
Tô Mị nói: “Ngài không phải ta thì sao biết ta có vui hay không? Chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài, mỗi ngày được nhìn thấy ngài, nói chuyện với ngài một chút là ta thấy vui rồi!”
Tiêu Dịch hỏi: “Nếu như sau này ngươi tình cờ gặp được nam tử tốt hơn thì sao?”
Tô Mị ngạc nhiên mở to hai mắt: “Còn ai có thể tốt hơn ngài nữa? Gặp được ngài, tất cả những người còn lại đều trở nên mờ nhạt.”
Tiêu Dịch cười, trông hắn rất vui vẻ, tất nhiên lời nói này khiến hắn cảm thấy rất hạnh phúc: “Ta sợ ngươi sẽ hối hận.”
Chỉ là mỗi một lần gặp mặt, hắn đều không nỡ rời xa nàng. Nếu như sau này ngày nào cũng được ở bên cạnh nhau, hắn không chắc mình sẽ buông tay nàng được. Nếu sau này nàng thích nam tử khác, e rằng hắn sẽ phát điên mất.
“Kẻ ngốc mới thấy hối hận!” Tô Mị tựa đầu vào đầu gối của hắn, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa chân hắn: “Vương gia, Mị nhi không tốt sao? Coi như ta không xứng làm chính thất của ngài, nhưng bưng trà rót nước cho ngài cũng không thể sao?”
Hô hấp của Tiêu Dịch như ngừng lại, rõ ràng hắn nên không chịu đựng được nữa mới phải. Nhưng một luồng hơi nóng vừa tê dại vừa ngứa ngáy chậm rãi dâng lên trong lòng hắn, rồi từng bước từng bước chảy xuống phía dưới.
Hắn luôn nói không với nữ sắc nhưng hắn biết điều này có nghĩa là gì. Tuy thân thể không còn cảm giác nhưng trong lòng hắn vẫn không thể nguôi ngoai đi được.
Tiêu Dịch trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng khát vọng muốn có được nàng cũng đã chiếm thế thượng phong: “Sau khi vào Vương phủ, có lẽ ngươi sẽ vĩnh viễn bị trói buộc một chỗ với ta, ta sẽ không bao giờ để ngươi rời khỏi phủ.”
“Chỉ cần ngài không đuổi ta đi thì ta chắc chắn sẽ không rời khỏi phủ.” Tô Mị thuận tiện bổ sung thêm một câu trong lòng, dù cho ngài có đuổi ta đi thì cũng phải xem xem ta có bằng lòng hay không đã.
Tiêu Dịch giơ tay lên rồi dừng lại vài giây trong không trung, cuối cùng đặt lên trên vai của Tô Mị: “Được.”
Tô Mị quá đỗi vui sướng, nàng nhẹ nhàng hoan hô một tiếng. Nàng không còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa, cứ như vậy ôm lấy hông của Tiêu Dịch: “Bao lâu thì có thể cho ta vào phủ vậy?”
Thái hậu dễ dàng đáp ứng lời cầu xin của Nam Bình hầu như vậy, điều này nói rõ Tô gia thực sự đang rất nguy hiểm, nàng phải nhanh chóng dựa vào cây đại thụ này mới được.
Tiêu Dịch cũng đã đoán ra được kế hoạch của nàng, cảm xúc cay đắng nhàn nhạt dâng lên rồi lại yên lặng biến mất.
Hắn cười nói: “Quanh năm ta không hay ở trong Vương phủ, rất nhiều nơi cần phải tu sửa lại, không thể dùng một Vương phủ hoang vắng để nghênh đón Vương phi đúng không?”
Tô Mị sửng sốt, nàng cứ như không thể tin nổi nên hỏi ngược lại: “Vương phi? Ta?”
“Đương nhiên là ngươi.” Tiêu Dịch nói: “Ngươi thấy bên cạnh ta còn nữ tử nào khác không?”
Cái này hoàn toàn khác với những gì Ngải ma ma đã từng nói!
Đầu óc Tô Mị như ngây ngẩn cả ra, mặc dù không biết nguyên do nhưng không thể nghi ngờ được, đây là một chuyện tốt.
Vậy nên nàng cười đầy ngọt ngào: “Được, ta chờ ngài đến cưới ta.”
Mưa vẫn đang rơi, chiếc kiệu của Tấn Vương dừng trước cửa Tô gia.
Khoảnh khắc Tô Mị vừa bước xuống khỏi chiếc kiệu kia, ngoại trừ Tô Thượng Thanh và Mạnh thị vẫn duy trì phép lịch sự của mình, còn lại toàn bộ Tô gia đều như nổ tung cả rồi.
Không đợi Tô lão phu nhân và nhị phòng Tô gia hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, một tin tức chấn động khác xuất hiện trong kinh thành.
Thị vệ của phủ Tấn Vương bẻ gãy nát từng khớp xương của Nam Bình hầu rồi vứt người trước cửa Hầu phủ, ngay cả một câu giải thích cũng không có, cứ vậy mà nghênh ngang rời đi.
Hai ngày nay, Nam Bình hầu như chết ngạt khi tiểu thiếp rồi vợ con của lão ta ồn ào cạnh tranh gia sản.
Ngày thường Nam Bình hầu thường xuyên ăn chơi, thái độ vô cùng tệ hại. Vậy nên tuy có quan lại chỉ trích nói Tấn Vương hành hung nhưng lượng người ngầm vỗ tay bảo hay vẫn nhiều hơn hẳn.
Đợi đến khi tin tức Nam Bình hầu châm chọc Tấn Vương là một phế nhân bị bại liệt truyền ra bên ngoài, mấy quan lại lúc trước cũng biết điều ngậm miệng lại.
Tự tìm chết, trách ai được chứ?
Thừa Thuận Đế cũng đã không vừa mắt Nam Bình hầu từ lâu, nhưng vì ngại trong tay lão ta có đan thư thiết khoán do tiên đế ban cho. Hơn nữa Thừa Thuận Đế cũng đang vội vàng xử lý phế Thái tử nên cũng không quan tâm đến lão ta nữa.
Bây giờ Tấn Vương giết Nam Bình hầu, vừa lúc biết thời biết thế, Tấn Vương phải gánh cái danh ác độc, còn mình thì chỉ cần ra vẻ huynh trưởng nhân từ, chỉ phạt ba năm bổng lộc của Tấn Vương, ra lệnh cho hắn phải biết quản thúc hạ nhân thật tốt là được.
Nhưng Thừa Thuận Đế không tin Tấn Vương sẽ giết chết lão ta chỉ vì vài câu ngoài miệng như vậy nên đã phái người âm thầm điều tra. Sau đó, hắn ta nhanh chóng biết được chuyện Nam Bình hầu đùa giỡn Tô Mị,
Thừa Thuận Đế bèn nói với Thái hậu: “Lão Thất hơi quá đáng, coi như hắn có ý với Tô thị, biết chuyện người chuẩn bị ban người cho Nam Bình hầu đi chăng nữa, nhưng hắn lại đánh chết Nam Bình hầu như vậy! Đây là nhằm vào ai chứ? Rõ ràng là nhằm vào mẫu hậu và trẫm mà!”