Tâm trạng hiện tại của Tô Thượng Thanh cũng tồi tệ như cái thời tiết này vậy.
Ngày hôm đó sau giờ Ngọ, chưa đến giờ rời nha môn mà ông cũng đã trở về, sắc mặt tái xanh lẫn lộn, bực bội đủ điều, vừa vào cửa đã ném mũ quan lên bàn, khiến Mạnh thị sợ hết hồn.
“Có chuyện gì không thuận lợi ở nha môn ư?” Bà đưa một ly trà nóng qua, lo âu nhìn trượng phu: “Chẳng lẽ Vương Duẫn lại sai người ngáng chân ông à?”
“Cũng không đúng, những vị lão thân vương kia kiện Hộ bộ thiếu bổng lộc của gia tộc nên đã kéo người của Hộ bộ đến trước mặt vua mà kiện, bây giờ thân hắn còn lo chưa xong, có rảnh đâu mà đi làm phiền tôi, tôi chỉ đang rầu việc hôn nhân của Niếp Niếp thôi.”
Tô Thượng Thanh nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, thở dài nói: “Mau mau sắp xếp việc xem mắt cho Niếp Niếp đi, tốt nhất là người tỉnh khác, quyết định nhanh trong tháng này.”
Mạnh thị cảm thấy khó bề tưởng tượng: “Vừa có chuyện ầm ĩ với Từ gia cũng quả thật là không nên tìm người ở kinh thành, nhưng tôi cũng chẳng quen được mấy người ở vùng khác, cho dù có nhờ lão phu nhân tìm ở Tô Châu giúp thì cũng không tìm được người thích hợp nhanh thế đâu, không muốn con bé làm lỡ… Có phải ông gặp chuyện gì khó khăn không?”
Cơ quai hàm của Tô Thượng Thanh hơi phồng lên một chút: “Nam Bình hầu muốn cưới Niếp Niếp.”
Mạnh thị hoảng sợ kêu: “Tuổi của lão ta còn lớn hơn cả ông… Không được, tôi không đồng ý!”
“Tôi đã từ chối ông ta ba lần rồi.” Tô Thượng Thanh mệt mỏi ngửa ra sau: “Trong phủ ông ta cơ thiếp thành đoàn, một đống con thứ thứ nữ, lúc trước Hầu phu nhân chết không rõ lý do, tôi bị điên mới gả Niếp Niếp cho y. Thế nhưng y lại thỉnh cầu Thái hậu gả!”
“Trời ơi!” Hai đầu gối của Mạnh thị nhũn cả ra ngã ngồi xuống ghế, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu, run rẩy nói: “Thái hậu sẽ không đồng ý đâu đúng không?”
“Lúc Nam Bình hầu còn trẻ đã từng chắn đao cho tiên đế, chuyện này không dễ nói đâu.”
“Cho dù lão ta là công thần thì cũng không thể làm nhục khuê nữ nhà người khác như vậy chứ!” Mũi Mạnh thị chua xót, nước mắt đã làm đôi mắt mơ hồ: “Không được, nói cái gì cũng không được, tôi thà đập đầu tự tử ở trước cửa cung cũng không thể đồng ý.”
Tô Thượng Thanh vội vàng vỗ về: “Bà xem bà vừa nói gì kìa, Thái hậu không hạ chỉ đâu, vẫn còn đường sống mà. Kêu Niếp Niếp đến đây đi, phải để con bé biết ngọn nguồn.”
Không lâu sau có tiếng bước chân nhanh nhẹn đi đến, Tô Mị vén màn đi vào, lập tức phát hiện không khí trong phòng không quá bình thường, bất ngờ hỏi: “Chuyện gì thế?”
Mạnh thì kêu nàng ngồi ở bên cạnh bà, dịu dàng vỗ lưng nữ nhi: “Không có gì cả, chỉ là muốn nói chuyện với con một chút. Niếp Niếp à, đi về Tô Châu với tổ mẫu con một thời gian được không? Ba tỷ muội mấy đứa đều đi hết.”
Tô Mị sợ run ngẩn ra nói: “Con không muốn đi, hai người muốn con tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng con vốn không cần, con không hề cảm thấy mất mặt chuyện từ hôn chút nào.”
“Sao chúng ta lại chê con làm xấu mặt được chứ?” Tô Thượng Thanh nhìn Mạnh thị, ý bảo muốn bà nói tiếp.
Trong lòng Mạnh thị cân nhắc một lúc rồi nói: “Giang Nam cũng có rất nhiều thanh niên tài giỏi anh tuấn, có lẽ nhân duyên của con là ở phương Nam.”
“Con cũng có chuyện muốn nói với hai người.” Tô Mị nhướng mày cười một tiếng: “Con đã có người thương, đời này con đã quyết định đi theo chàng!”
Hai lão Tô gia giật nảy mình, hai miệng đồng thanh nói: “Là ai?”
“Tấn Vương Tiêu Dịch.” Tô Mị bình tĩnh nói.
Giọng điệu của Mạnh thị thay đổi ngay: “Hắn ư?! Tuyệt đối không được!”
Tô Mị cố ra vẻ không hiểu, chớp mắt nói: “Tại sao? Tấn Vương tốt biết bao nhiêu, mạnh hơn trăm lần so với Từ gia.”
Thái độ của Mạnh thị kiên quyết lạ thường: “Tấn Vương không phải người lương thiện, cho dù quyền thế của hắn có lớn hơn nữa thì cũng không được.”
“Con cũng đâu phải nhìn trúng quyền thế của ngài ấy đâu…” Lời nói lộ ra đôi chút chột dạ, Tô Mị nhìn mẫu thân mình một cái: “Người không tin ánh mắt của con vậy à.”
Lúc này Tô Thượng Thanh đã qua cơn bất ngờ khi nãy, trầm ngâm nói: “Niếp Niếp, hắn ta có bức bách con không vậy?”
“Không có, ngài ấy rất tốt, rất tốt với con, thật đấy!”
“Con còn nhỏ không hiểu.” Khuôn mặt Mạnh thị lộ ra vẻ khó khăn, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Hắn… liệt nửa người dưới, từ nay về sau con cũng không thể có con của mình.”
Tô Thượng Thanh cũng hùa theo nói: “Mẫu thân con nói đúng, hay là đi phương Nam tìm một người có học thức và phẩm hạnh đoan chính, ổn định sống qua ngày lành đi.”
Tô Mị biết không thể chống cự cha mẹ, im lặng suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Gả xa đúng là một con đường ổn nhất, sao con có thể không biết lòng thương của cha mẹ với con được? Nhưng mà con thật sự thích Tấn Vương!”
Nàng cố gắng làm lời nói của mình trở nên cực kỳ chân thành: “Ngài ấy là nam nhân tốt nhất mà con từng gặp. Ngài ấy là người ngay thẳng, biết phụ thân bị xử oan, dù có làm mất lòng Hoàng thượng cũng muốn trượng nghĩa chấp ngôn.”
“Ngài ấy cư xử khiêm tốn với mọi người, mỗi lần đến cũng rất lễ độ với con, lần đầu gặp lại lại sợ con dầm mưa nên đã cho con mượn áo tơi và xe ngựa.”
Nàng tra gan móc ruột suy nghĩ từng li từng tí chỉ để thuyết phục cha mẹ, mặc kệ đó có phải là ý của Tiêu Dịch hay không thì cũng ném hết lên đầu hắn.
“Ngài ấy rất khoan dung và rộng lượng, chuyện ở Tôn gia lần trước cũng không phải là giơ cao đánh khẽ ư? Ngay cả khi đang bực bội, người ta cũng nhắc nhở phụ thân chú ý đến hướng gió trong triều.”
“Ngay cả có món mới cũng không quên đưa đến cho con, quả nho ở Tuyên Phủ mấy ngày trước, hai người đều khen ngon cả mà. Còn nữa…”
Tô Mị nói xong, tốc độ nói dần dần chậm lại.
Cảm giác kỳ quái, nói như vậy thì rõ là…
Trong ngực nàng nhảy lên thình thịch, một ý nghĩ có muốn nghĩ đến cũng không dám bỗng dưng xuất hiện.
“Ngài ấy thích…” Lời vừa ra khỏi miệng Mạnh thị đã cảm thấy không thể nói, vội vàng cắt ngang câu chuyện, nhìn con gái với ánh mắt phức tạp: “Nhưng hắn là một người tàn tật.”
Giọng rộng rãi một chút.
Tô Mị than thầm, không phải thích nàng, là hai người đều có mưu đồ cả.
Thật ra thì như thế cũng tốt.
Vậy nên nàng cười yếu ớt, trong mắt lấp lánh ánh sáng dịu dàng: “Vậy thì sao chứ? Ngài ấy đối xử rất tốt với con, con cũng thích ngài ấy nữa. Nếu như bỏ lỡ thì có lẽ sau này cũng không thể gặp được người con thích nữa.”
Mạnh thị nhìn sang trượng phu: “Ông cảm thấy Tấn Vương thế nào?”
Vẻ mặt Tô Thượng Thanh có chút mệt mỏi, sống lưng luôn luôn thẳng tắp như tùng kia cũng thả lỏng: “Sở thích của người này không biết chừng, nghe nói đạt được thứ gì thì mới hai ngày đã ném sang một bên vốn không thích lâu dài. Nhưng quả thật là hắn đối xử với Tô gia chúng ta không tệ lắm, thay bằng bất cứ ai cũng không làm được trình độ như hắn.”
Tô Mị thở phào, khéo léo cười nói: “Hai người cũng đừng lo lắng chuyện của con, sang năm Thù nhi cũng cập kê, hai người nên giúp nàng xem thì đúng hơn. Không có chuyện gì nữa thì nữ nhi đi sau vườn đây, nghe Yến Nhi nói quả lựu năm nay rất tốt, con muốn hái một giỏ đưa cho Vương phủ.”
Mạnh thị muốn nói nhưng đành thôi, cuối cùng thì cũng gật đầu đồng ý.
Trong phòng quay lại tình trạng yên tĩnh như lúc đầu, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Mạnh thị thở dài nói: “Thảo nào Tấn Vương chịu giúp đỡ ông, nhưng thân thể hắn không được mà, gả Niếp Niếp qua cũng phải chịu khổ.”
Tô Thượng Thanh nghĩ càng sâu hơn: “Đừng vội, đợi tôi tìm cơ hội nói về chuyện của Nam Bình hầu với hắn, xem xem thái độ của hắn thế nào.”
Mặt trời mùa thu chỉ ló dạng một lúc rồi lại trốn vào sau những đám mây, ngày càng tối hơn.
Hôm nay là ngày hẹn đến đưa hương liệu, kết quả trời không chiều lòng người, Tấn vương không ở trong phủ.
Tô Mị rất buồn rầu, đưa xông hương, thảm thêu và thạch lựu cho Ngải ma ma, ngồi một lúc rồi cáo từ rời đi.
Mới vừa ngồi lên xe ngựa, một cơn gió lạnh mang theo mùi tanh của mưa xuyên thấu qua cửa sổ, chợt nghe thấy tiếng mưa xào xạc từ xa đến gần, không lâu sau trần xe ngựa đã vang lên những tiếng lộp bộp.
Yến Nhi hạ màn xe xuống, không ngừng vội vàng thúc giục người đánh xe đi nhanh một chút.
Cổ tay người đánh xe run một cái vung lên cái roi hoa dứt khoát, con ngựa liền vươn móng chạy chầm chậm, bánh xe xoay chuyển thật nhanh.
Lúc xe ngựa rời khỏi phố Vương phủ thì một chiếc xe ngựa đột nhiên lao ra từ phía trong, tốc độ của hai chiếc xe đều cực kỳ nhanh, không tránh né kịp, ầm một cái đụng vào nhau.
Xe ngựa của Tô Mị nhẹ, với cả bị đụng ở mặt bên xe khiến xe suýt chút nữa đã bị lật, cũng may là người đánh xe không bị sợ đến mức ngu đần, cố nhịn đau mà liều mạng kéo dây cương lại mới không khiến con ngựa bị giật mình.
Trục xe bị đụng hỏng, thân xe cũng bị lõm xuống một mảng lớn, Tô Mị và Yến Nhi không thể làm gì khác hơn việc xuống xe tìm cách khác để về nhà.
Chiếc xe ngựa kia cũng bị thiệt hại không nhẹ, buồng xe cũng bị xiêu vẹo, một nam nhân trung niên mập lùn nổi giận đùng đùng nhảy xuống xe, vung roi chỉ huy người hầu: “Thứ tạp chủng chán sống rồi ư? Đánh, đánh chết nó cho ta!”
Ba bốn người hầu lập tức nhào lên, không nói thêm gì mà đè xa phu ra đánh.
Người nọ vén tay áo lên, lại thấy trước mặt mình là một vị mỹ nhân yểu điệu, lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười nói: “Tiểu nương tử đừng sợ, bổn hầu không phải người xấu, bổn hầu đưa nàng về nhà, lại bồi thường cho nàng một chiếc xe ngựa mới. Nhà nàng ở đâu? Có những ai? Làm nghề gì?”
Ánh mắt của lão ta đầy dầu mỡ, lạnh lẽo rét ướt, giống như một con rắn thè lưỡi.
Tô Mị buồn nôn, rủ cây dù xuống cản đi tầm mắt của lão ta mới cảm thấy đỡ hơn chút.