• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạng đang ở trong tay người khác, Thừa thuận đế hoảng đến mức mồ hôi lạnh mồ hôi nóng đều chảy men theo gương mặt, nhưng hắn ta vẫn mạnh miệng nói: “Tiêu Dịch, tên tiểu nhân vong ân bội nghĩa lòng lang dạ sói, loạn thần tặc tử, ngoại tộc hung nghịch, ai cũng có thể giết chết!”

Sắc mặc Tiêu Dịch thờ ơ, không nhìn ra có bất kì dấu hiệu tức giận nào, hắn lạnh lùng nói: “Hạng Lương, ra tay đi.”

Chỉ nghe hai tiếng rắc rắc giòn giã vang lên, theo đó là giọng Thừa thuận đế rống lên như heo bị giết… hai cánh tay mềm như bông mà buông xuống, hiển nhiên hắn ta đã bị chặt tay rồi.

Thái giám Đường Hạ kinh ngạc đến biến sắc, ông ta hét lên: “Hành thích vua là tội lớn, các ngươi ai cũng không sống được đâu!”

“Dừng tay lại cho ta!” Ngoài cửa một giọng nói già nua vang lên, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp cấm vệ quân tự động tránh sang hai phía, Thái Hậu chống gậy đầu rồng đỡ cánh tay Vương Hoàng Hậu bước nhanh đi qua đám người phía trước.

Tóc mai Thái Hậu hơi rối, sắc mặt ửng hồng, hô hấp lại đặc biệt dồn dập.

Bà ta vừa thấy tình hình trong thư phòng thì thân thể lập tức hoảng loạn, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Lão Thất, ngươi thật là tàn nhẫn! Ai gia nuôi ngươi mười mấy năm, nhưng đổi lại là kết quả này à? Mau buông Hoàng Thượng ra, ai gia bảo ngươi buông Hoàng Thượng ra!”

Thân thể Tiêu Dịch vẫn chưa động: “Thái Hậu, không phải bệnh tình của người đang nguy kịch sao? Giọng nói lảnh lót, hoàn toàn tự tin, nhi thần thấy tinh thần người cũng không tệ lắm.”

“Ngươi ít nói lại đi!” Gậy trên tay Thái hậu đột nhiên khựng lại: “Xưa nay hành thích vua đều sẽ bị người khác coi thường, tiếng xấu muôn đời, đều sẽ ngồi không xong xưng đế long ỷ, lão Thất, ngươi nghĩ kỹ đi!”

Tiêu Dịch nói: “Thái hậu nghĩ quá nghiêm trọng rồi, ta là vì nỗi oan lúc trước của Thái tử, Hoàng thượng đã dùng thuốc phiện hại Thái tử phát điên, hại tiên đế rơi vào cảnh nguy hiểm, ngôi vị hoàng đế của hắn ta có được là bất chính, ta chỉ đang giúp chính nghĩa thôi.”

Thừa thuận đế kêu lên đau đớn: “Trẫm không có cho Tiêu thứ dân dùng thuốc, không có!”

Tiêu Dịch không để ý tới, hắn nhẹ liếc mắt tránh sang các đại thần có công đang tránh ở một bên.

Đầu óc Từ Đồng Hòa phản ứng rất nhanh, ông ta biết đây là cơ hội tuyệt vời để lập công. Hắn biết lúc trước Từ gia đã đắc tội rất sâu với Tấn Vương và Tô gia, nếu không có tình cảm của nhi tử kia thì chỉ sợ ông ta và Vương Duẫn cũng ngồi ở đại lao từ lâu rồi.

Từ gia thịnh hay suy, đều do lần này quyết định!

Vì thế ông ta thở sâu, tới trước một bước cao giọng nói: “Thánh nhân có nói nước ta đang chịu đại hạn nên mới mất đi chư hình và đức hạnh? Hiện giờ Hoàng Hà ngập lụt, vỡ đê hơn mười chỗ, dân loạn nổi lên ở bốn phía, các hiện tượng dị thường cũng mọc thành cụm, đây không phải là báo động của ông trời hay sao? Ý trời không thể trái, lòng dân không thể chối, xin Hoàng Thượng hãy thuận theo thiên mệnh, thuận theo ý kiến và thái độ của dân chúng nhường lại ngôi đế vị, thì mới có thể giữ vững thiên triều chúng ta ngàn đời sau, cơ nghiệp trường thanh!”

Mười mấy công thần còn lại cũng sôi nổi phụ họa theo: “Xin Hoàng thượng thuận theo thiên mệnh nhường lại ngôi vị.”

Hai mắt Thừa thuận đế đỏ ửng quát: “Loạn thần tặc tử, tất cả các ngươi đều là loạn thần tặc tử! Mẫu hậu… mẫu hậu cứu ta!”

Thái hậu đau lòng đến rơi nước mắt, tay trái bà ta yếu ớt không thể nắm thành quyền vỗ vào ngực: “Nhi tử của ta, lão Thất, ngươi muốn làm ai gia tức chết đúng không? Ngươi muốn giết hắn thì giết ta trước đi! Hành thích vua sát mẫu, không hổ là man rợ cho đời sau, không hề có lòng hiếu kính. Các khanh, các ngươi có thể yên tâm mang vạn dặm giang sơn triều đại của chúng ta giao cho một kẻ dã man như vậy sao? Hôm nay hắn có thể làm vậy với bọn ta thì ngày mai cũng sẽ có thể giết các ngươi thôi!”

“Man rợ cho đời sau?” Tiêu Dịch cười nhạo, sau đó hắn nghiêm mặt nói: “Mẫu phi của ta là người ngoại tộc, nhưng ta lại họ Tiêu, là thất thánh võ đệ thất của Hoàng đế, là đế thất long chủng của Hoàng hậu, trên ngọc bội cũng đã viết rõ ràng rành mạch! Chỉ bằng một câu của Thái hậu mà chùi sạch thân phận của ta sao!”

Một thân vương râu tóc bạc trắng lạnh giọng nói: “Cái gì man rợ hay không man rợ, bổn vương chỉ biết Tấn Vương là nhi tử của tiên đế, đây là sự thật không thể chối cãi. Thái hậu, người không nghe thấy động tĩnh bên ngoài ngày càng gần sao? Các người không thắng được đâu, mau chóng thoái vị đi, có lẽ sẽ còn giữ được tánh mạng.”

Tiếng binh khí lạnh như băng, những binh sĩ kêu đánh kêu giết gào rống, còn có những tiếng thùng thùng trầm đục, truyền tới từ khe hở trong lúc mọi người nói chuyện.

Ngoài cửa cung có người kêu: “Cửa đã bị đập bể rồi, người đâu! Đến đỡ mau lên!”

Sắc mặt cấm vệ quân xung quanh lo sợ không yên nhìn nhau, bọn họ không biết là nên đến cửa cung giúp hay nên ở lại đây uy hiếp Tấn Vương.

Thái Hậu không kìm được mà rùng mình, chân cẳng cũng bủn rủn không thể đứng thẳng, bà ta gắng phân phó nói: “Lão Hạ, dẫn người đến cửa cung…”

Lời còn chưa dứt thì đã nghe tiếng ầm ầm ầm vang lên, như bất ngờ đánh ập xuống phá vỡ sự im lặng, tiếng chém giết lập tức vang vọng toàn bộ cung điện!

Một tiểu cấm vệ quân tè ra quần bò vào, quỳ gối dưới chân Thái Hậu nói không thành tiếng: “Loạn loạn loạn… Loạn dân sắp tiến vào rồi…”

Thái Hậu kêu thất thanh: “Các ngươi là cấm vệ quân! Tam đại doanh tinh nhuệ nhất! Sao lại không chịu được một kích như thế?”

Tiêu Dịch ở trên lạnh lùng nói: “Bọn họ chưa bao giờ trải qua chiến trường, vết đao chưa từng dính máu, không có chút kinh nghiệm với kẻ địch, còn dám tự xưng là quân đội tinh nhuệ sao? Chỉ là một đám phế vật chó ngựa mà thôi!”

Một trận gào rống như gào đến kinh thiên động địa, mấy ngàn danh thủ cầm nhạn linh đao người vạm vỡ giống như không theo thứ tự đằng đằng sát khí ùa vào, mang theo sự xơ xác và khủng bố vô hình.

Có cấm vệ quân nhát gan bị khí thế của bọn họ bức bách, hai đùi hắn run run, cũng không cầm được đao trong tay.

Tiêu Dịch cười lạnh: “Muốn chém giết một lúc nữa không? Cho các ngươi tận mắt nhìn thấy thế nào gọi là quân đội tinh nhuệ!”

Thái Hậu thấy đại thế đã mất, trong miệng bà ta đau đớn hét một tiếng: “Tiên đế…” Hai mắt vừa lật bà ta đã nhẹ nhàng ngã về phía sau.

Vương Hoàng hậu dùng hết toàn bộ sức lực đỡ lấy Thái Hậu, khóc nói: “Hoàng thượng, làm sao bây giờ?”

“Tiêu Dịch… Trẫm nhường ngôi nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngôi vị hoàng đế này là trẫm cho ngươi!” Sắc mặt Thừa thuận đế suy sụp, mồ hôi lạnh đầm đìa nói: “Giữ lại mẫu hậu và trẫm, còn địa vị và đãi ngộ của Hoàng hậu, hoàng cung đều cho ngươi, trẫm dọn đến hành cung Trực Lệ phía nam, ngươi vừa lòng chưa!”

Tiêu Dịch nhìn về phía đám người Hạ thái giám: “Không nghe Hoàng thượng nói gì à? Buông binh khí trong tay các ngươi ra.”

Lúc này cấm vệ quân đã không còn ý chí chiến đấu, chỉ nghe một loạt tiếng leng keng hỗn loạn, không bao lâu thì bị người của Tiêu Dịch tước vũ khí.

Trong mắt Tiêu Dịch lộ ra sát: “Người muốn đến hành cung ở phía Nam à?”

Thừa thuận đế cắn răng, chịu đựng đau nhức trên cánh tay nói: “Truyền ngự y! Chờ vết thương lành trẫm sẽ xuống phía Nam ngay.”

Sắc mặt Tiêu Dịch lạnh hơn, hắn ném chiếu thư thoái vị xuống đất, môi mỏng hé mở, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Giết.”

Vụt một tiếng, thanh kiếm trong tay Hạng Lương buông lỏng về phía trước, lưỡi kiếm thẳng tắp không vào cán.

Trong nháy mắt biểu cảm của Thừa thuận đế khựng lại, mọi thứ trong mắt đều không thể tin tưởng được, hắn cũng quên hét lên, chậm rãi ghé vào án thư nhìn chằm chằm Tiêu Dịch, trong miệng không phun ra máu mà còn lẩm bẩm nói: “Loạn thần tặc tử…”

“Hoàng thượng…” Trước mắt Vương Hoàng hậu tối sầm, nhất thời cũng chết ngất trên mặt đất.

Tiêu Dịch nhìn trái phải một vòng rồi hạ lệnh nói: “Đưa Thái hậu và Hoàng hậu về tẩm điện Thọ Khang cung, không có lệnh thì không được mở cửa điện. Điều tra cấm cung đến cùng, thanh chước quân coi giữ binh khí nhưng không phải người của chúng ta thì cũng giết chết dù có tội hay không!”

Hoàng hôn buông xuống, màu đỏ chiếu sáng trên nóc nhà Tấn Vương phủ, tường viện, rừng cây, mặt đất đều mạ một tầng màu đỏ tím, sương mù lượn lờ, từ xa nhìn lại mang cho người ta một cảm giác “Mây tía đông đến”.

Tô Mị ngồi ở hành lang, mỉm cười nhìn đệ đệ đang chạy tới chạy lui ở đình viện.

Mạnh thị ngồi một bên, không nhàn nhã như nữ nhi, bà hơi cau mày thở dài: “Cô gia tiến cung đã hai ngày mà vẫn không thấy trở về, bên ngoài lại hỗn loạn, hôm nay ta đến hậu hoa viên cách tường viện thì nghe thấy trên đường ầm ĩ, nhưng không nghe rõ bọn họ nói nhao nhao cái gì đó.”

Tô Mị cười nói: “Trong phủ có thị vệ thủ, bên ngoài cũng luôn có người tuần tra, mẫu thân cứ lại để tim ở trong bụng, sẽ không có việc gì… mà cho dù có thì cũng là nhà người ta mà!”

Mạnh thị nói: “Là ta lo cho cô gia, nửa đêm hôm qua Phúc ma ma và Thái tổng quản bị kêu đi rồi, con nói xem có thể trong cung đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Xảy ra chuyện mới là bình thường ấy.” Tô Mị nhìn ánh nắng ngũ sắc phân tán ở chân trời, ý cười rất sâu: “Mẫu thân, hiện tại Vương gia rất tốt, chỉ là việc trong tay quá nhiều nên hắn không thoát ra được thôi. Con thấy nhiều nhất là một tháng, cũng sẽ có tin chính thức thôi.”

Mạnh thị nghe vậy như lọt vào sương mù, nhưng nhìn bộ dạng chắc chắn của nữ nhi, bà biết cô gia đã an toàn nên cười nói: “Chỉ cần các con tốt thì mẫu thân cũng thấy mỹ mãn.”

Không biết Tô Thượng Thanh đến phía sau hai người từ lúc nào, bóng dáng như suy tư điều gì nhìn nữ nhi, ông do dự nói: “Niếp niếp, lại đây, phụ thân có chuyện muốn nói với con.”

Tô Mị theo lời phụ thân đi vào trong, nàng cười nói: “Phụ thân, người muốn hỏi chuyện của Vương gia đúng không?”

“Đúng vậy, tốt xấu gì ta cũng làm đường quan mười năm, hiện tại tuy nhàn rỗi ở nhà nhưng chẳng thể không hiểu biết gì về thế cục trong kinh được.” Tô Thượng Thanh thấp giọng hỏi: “Đột nhiên con nhận được tin từ Vương phủ, bình thường cũng không cho chúng ta ra cửa, trong phủ thị vệ thì tuần tra ngày đêm, con nói là lo loạn dân đánh vào… Nhưng kinh thành đã không còn dân lưu lạc xin cơm nữa rồi, lý do này của con dọa mẫu thân được rồi đó.”

Tô Mị trầm ngâm một lát rồi nói: “Lúc trước con sợ hai người lo lắng, hơn nữa con cũng không biết chuyện Vương gia làm có thành công hay không nên mới luôn gạt hai người. Tối qua con nhận được tin Vương gia bức vua thoái vị thành công, Thừa thuận đế mất, còn Thái hậu và Hoàng hậu bị giam lỏng ở Thọ Khang cung, chờ Vương gia trừ xong thế lực của Thừa Thuận đế thì sẽ đón con vào cung.”

Tô Thượng Thanh hít khí lạnh, ngơ ngác nhìn chằm chằm nữ nhi, hơn nửa ngày ông mới hồi phục tinh thần: “Đây là mưu phản, con… Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, Hoàng thượng còn một tiểu hoàng tử, nếu các triều thần lập tiểu hoàng tử thì phải làm sao?”

Tô Mị không để ý mà cười cười: “Ai không biết tiểu hoàng tử đó ốm yếu, còn không biết có thể sống qua ba tuổi không! Phụ thân, người yên tâm, nếu Vương gia dám khởi sự thì tất nhiên ngài ấy đã chuẩn bị thật tốt. Người đó, chờ đến lúc làm quốc trượng đi ạ.”

Tô Thượng Thanh liên tục lắc đầu: “Cô gia có thành công đăng cơ đi nữa thì con nhìn cục diện hiện giờ đi, lũ lụt, dân lưu lạc náo loạn, biên cảnh vẫn luôn không an ổn. Muốn xử lý tốt cục diện rối rắm này cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.”

Nói đến những thứ đó, Tô Mị cũng nhíu mày, đời trước nàng chỉ biết Tiêu Dịch đăng cơ, còn những chuyện sau khi hắn làm hoàng đế, nàng thật sự không biết.

“Sẽ giải quyết được thôi.” Như để trấn an phụ thân lại như an ủi chính mình, Tô Mị dịu dàng nói: “Con tin ngài ấy, trước nay hắn đều không làm người khác thất vọng mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK