“Em cũng nghĩ qua Tết Nguyên Đán việc bán áo khoác nỉ sẽ không tốt lắm.” Lâm Niệm nói, ngồi xổm xuống để thu thập trứng gà bên trong sọt tre: “Thật ra em cũng cảm thấy bán áo khoác nỉ vào đợt trước kiếm lời rất khá, thu lời nhanh, nhưng bản thân em không hợp với việc làm ăn buôn bán lớn, trong lòng không nỡ, sớm biết như vậy, lúc trước em bán 50 đồng một cái thì được rồi.” Lâm Niệm biết rõ tật xấu của bản thân mình, nhìn cô to gan hơn Đổng Phúc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.