Người đàn ông liếc nhìn Lâm Niệm, rồi lại nhìn về phía Đinh Hoa nói:"Trong kho hàng vẫn còn một số hàng tồn kho, dựa theo giá cả bình thường thì không dễ bán lắm, nếu cô muốn, cô có thể lấy tất cả với giá 3.000 đồng.”
Đinh Hoa rất tin tưởng vào chất lượng của quần áo do nhà máy của nhà mình sản xuất ra, vì vậy đối với những lời này cũng không có ý tưởng khác, ngược lại còn có chút hưng phấn, nhìn về phía Lâm Niệm đề nghị nói : “Anh thấy nó rất thích hợp, cô thấy như thế nào? Nếu cô muốn mua, anh có thể cho cô mượn 3.000 đồng.”
Đối với lời đề nghị này, Lâm Niệm cũng có chút hứng thú. Trên thực tế, nếu không phải trong khoảng thời gian này cô chỉ tiết kiệm được 9.000 đồng, cô nhất định sẽ nhiều ít lấy một chút tiền lại đây mua sỉ.
Nếu Đinh Hoa đã nói như thế thì cô cũng không thể từ chối lời đề nghị này được, cô nói: “Được thôi, vậy tôi sẽ mượn anh 3.000 đồng, tôi nhất định sẽ trả cho anh ngay lập tức khi có tiền trong tay.”
Lâm Niệm mang theo tiền nhưng tiền của Đinh Hoa thì ở trong ngân hàng, vì vậy khá mất nhiều thời gian trong việc rút tiền nhưng may mắn là cuối cùng cũng không có chuyện gì khác xảy ra.
Không lâu sau, tất cả đồ đạc của Lâm Niệm đều được đưa vào chiếc xe ba bánh của cô.
Ngoại trừ mấy cái cô tự mua ra thì số hàng còn lại ước chừng khoảng mấy trăm cái. Nếu tính với giá bình thường thì lô hàng này bán với giá 4 đến 5 ngàn đồng là không thành vấn đề, bây giờ là 3.000 đồng, và cô lại có thể kiếm được 1 lần nữa trên cơ sở của một cái giá rất rẻ.
Sau khi vận chuyển đồ đạc về nhà, Lâm Niệm trực tiếp đặt tất cả hàng hóa lên tầng ba và dành thời gian cả đêm để phân loại và sửa sang lại chúng.
Đợt hàng này có rất nhiều quần áo có cùng kiểu dáng nhưng cũng có một số kiểu được làm rất tinh xảo và đặc biệt, mỗi bộ quần áo mùa thu sẽ được mau với giá thanh lý là 5 đồng, bán did 20 đồng 30 đồng cũng sẽ không có vẻ quá đắt.
Mặc dù kiểu dáng không đẹp bằng quần áo đang thịnh hạnh ngày nay nhưng độ bền và chất lượng thì tốt hơn, chỉ cần bạn chịu bỏ thời gian ra bán thì không cần phải lo là bán không được.
Trước khi mua số quần áo này, cô có 9400 đồng tiền tiết kiệm, sau khi mua chúng xong, chưa tính đến khoản tiền nợ Đinh Hoa 3.000 đồng thì hiện tại trong tay cô vẫn còn 800 đồng.
Phân loại quần áo xong, cô đi mua một cái kệ sắt và nhiều cái móc treo, treo thẳng những bộ quần áo có thể bán được lên kệ sắt, làm thành quầy trưng bày quần áo.
Sau đó cô tìm đến Đổng Phúc Ny cùng cô ấy thương lượng về việc bán quần áo.
Trong khoảng thời gian này chủ yếu lấy việc bán quần áo và áo khoác mùa thu làm chủ vì thời điểm hiện tại không thích hợp để Đổng Phúc Ny đi bán quần áo mùa hè.
Lâm Niệm nói: “Những bộ quần áo ở đây có giá 15 đồng một bộ, bên này là 12 đồng một bộ, còn những chiếc áo khoác này có giá khoảng 12 đồng một chiếc, hoặc 10 đồng một chiếc. Giá em cung cấp cho chị lần lượt là 13 đồng 5 hào, 11 đồng, 10 đồng 5 hào và 9 đồng. Vẫn như quy tắc cũ, nếu quần áo không bán được có thể trả lại bất cứ lúc nào.”
Giá cả như vậy thì tương đương với những quần áo đắt tiền, Đổng Phúc Ny có thể nhận được hoa hồng cho mỗi bộ quần áo mà cô ấy bán đi là 1 đồng 5 hào, còn với những bộ quần áo rẻ tiền hơn thì số tiền mà cô ấy nhận được là 1 đồng.
Dựa trên mức hoa hồng đó thì nếu cô bán được 10 chiếc mỗi ngày, cô có thể kiếm được 300 đồng mỗi tháng.
Đương nhiên quần áo không thể so với tất bông cùng khăn mặt, người sau có vài người vừa mua liền mua vài bộ, với người trước mà nói, hiện tại có rất nhiều người một quý cũng chỉ có hai bộ quần áo để thay giặt, người có thể bỏ tiền ra mua thêm mấy bộ quần áo cũng không nhiều.