Mục lục
Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viên Quế Hoa và chồng dường như đã cùng nhau thỏa hiệp để cùng săn sóc người con trai tên Lưu Cương này. Nhưng trên thực tế họ cũng xem Lưu Cương như trụ cột tinh thần, nếu một ngày nào đó Lưu Cương thực sự đi lạc, điều này cũng sẽ gây ra đả kích lớn đến hai người.

Lâm Niệm nhìn dòng người qua lại, mỉm cười.

Cô không thể sống thay vợ chồng Viên Quế Hoa, cô cũng không thể tưởng tượng được cuộc sống của họ như thế nào. Tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức.

Tất cả mọi người đều đang nỗ lực kiếm sống.

Sau khi trở về nhà, Lâm Niệm đã có một giấc ngủ thoải mái. Sáng hôm sau thức dậy, cô đã chuẩn bị nước ngọt có ga mà dì Vu và Viên Quế Hoa sẽ bán trong ngày hôm đó, đặt tất cả vào xe ba bánh. Xong xuôi, cô đặt chìa khóa vào vị trí đã giao hẹn trước, còn không quên nhét thêm tờ giấy ghi chú vào nhà dì Vu.

Sau đó, cô đi thẳng đến nhà hàng.

Khi tới nơi, Lưu Đống đã có mặt, nhưng Chu Đông Phong vẫn chưa đến.

Nhìn thấy Lâm Niệm, Lưu Đống cầm hộp đựng cơm bên cạnh đưa cho Lâm Niệm “Tiểu Lâm, đây là thức ăn buổi sáng Quế Hoa đặc biệt làm cho em, hộp cơm đã được rửa sạch. Anh rất xin lỗi vì chuyện đêm qua, lúc đó anh có hơi xúc động.”

“Không có việc gì.” Lâm Niệm tươi cười nhận lấy hộp cơm, mở ra thì thấy bên trong có trứng ốp la, liền biết là Viên Quế Hoa đã hao tốn tâm sức. Cô lấy trứng ốp la bỏ vào trong miệng, cắn một miếng lớn, sau khi nhai xong mới hài lòng gật đầu “Trứng ốp la của chị dâu làm ăn rất ngon.”

“Chỉ là chút hương vị nhà làm, không thể so sánh với em. Em là đầu bếp trong nhà hàng, đồ làm ra chắc chắn sẽ ngon hơn.” Lưu Đống cười ngây ngô “Quế Hoa nói những người như em mới là động lực để tiến về phía trước, vô cùng tuyệt.”

“Thức ăn nhà làm rất tốt.” Lâm Niệm cười, cũng không nhiều lời, dù sao từ nhỏ đến lớn đối với cô mà nói đã không có hương vị gia đình, chỉ có mùi đồ ăn do chính mình nấu ra.

Hai người trò chuyện một hồi, Chu Đông Phong mới đi tới, nhìn thấy Lâm Niệm thì có chút ngạc nhiên.

Lưu Đống đã chủ động giúp Lâm Niệm giải thích tình hình với Chu Đông Phong.

Chu Đông Phong nhìn Lâm Niệm.

“Tôi chỉ là muốn kiếm chút tiền lẻ.” Lâm Niệm cười, ra hiệu cho Chu Đông Phong đi qua một bên, cẩn thận nói chuyện bán dưa hấu.

Cô cũng không nói chuyện mình đã tự mua chiếc xe tải, dù sao lúc này 10.000 đồng cũng không phải là một số tiền nhỏ, cô không thể giải thích rõ ràng với những người bên ngoài.

Chu Đông Phong vẫn có ấn tượng tốt với Lâm Niệm. Hiện tại cô là đầu bếp của một nhà hàng, hơn nữa cũng là một người có tay nghề cao, nghe cô nói vậy liền gật đầu đồng ý: “Được, cô muốn bán dưa hấu thì trao đổi với tôi cũng tốt, nhưng tôi không đảm bảo liệu họ có muốn hay không.”

“Tôi sẽ không làm phiền quản lý Chu. Tôi chỉ cần có một chân giao tiếp với họ.” Lâm Niệm nói xong lại bổ sung “Với lại, quản lý Chu này, giá bán lẻ dưa hấu bên ngoài hiện tại là 2 hào 5, nếu tôi bán chúng với giá 2 hào một cân , sẽ có nhà hàng mua chứ?”

Nghe được lời nói nhưu vậy, Chu Đông Phong xoay chuyển tròng mắt, sau đó nheo mắt lại nói: “1 hào 9 một cân đi, so với giá cô đưa ra chỉ kém một xu, nhà hàng của chúng ta cũng đang muốn mua dưa hấu. Lúc sau cô đến gặp tôi, nếu như cô đồng ý, những người mua khác cô cũng không cần phải đi tìm. Tôi sẽ chọn cho cô, nhưng với điều kiện là đừng tùy tiện bàn giá cả ở bên ngoài, cô hiểu không?”

Lâm Niệm hơi do dự một chút, sau đó gật đầu nói: “Ừm, dưa hấu vốn là lấy lãi nhỏ tiêu thụ mạnh, chênh lệch 1 xu một cân thực ra cũng không sao. Vậy việc này làm phiền quản lý Chu rồi.”

Sau khi hai người nói chuyện xong, Chu Đông Phong đưa Lâm Niệm đến chợ bán sỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK