“Vừa hay chiều nay em có chút thời gian rảnh, em sẽ đi cùng chị đến gặp chị ấy?” Lâm Niệm hỏi. “Được, được, được.” Đổng Phúc Ny lập tức gật đầu, sau đó lại nhìn Lâm Niệm, giơ bộ quần áo trong tay: “Thôi thì giờ em thay quần áo đi, chị nhìn xem em mặc trông như thế nào, nếu không phù hợp, chị tìm vào tiệm sửa đồ, sửa lại.” “Bản thân em là người may quần áo, lại tìm người sửa đồ của mình?” Lâm Niệm dở khóc dở cười. “Cái này không giống nhau, đây...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.