Bữa sáng của nhà hàng vẫn là vào bảy giờ rưỡi, sau khi hai mươi mấy người lục tục tới ăn cơm thấy cô ở đây, cũng nhịn không được hỏi thêm hai câu, biết cô dọn ra ngoài ở nhưng vẫn sẽ tới đây ăn cơm thì trên mặt mỗi người đều để lộ ra nụ cười. "Bọn họ nha, đều ngóng trông cô đấy." Sau khi cơm nước xong thì mọi người lục tục rời đi, Hồ Vịnh Mai cười nói với Lâm Niệm đang rửa chén "Dù sao cũng không có nhiều ngươi có thể chịu được...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.