Ai không biết nhìn vào cảnh này sẽ còn tưởng đây là cặp vợ chồng son mới cưới.
Hai người thân mật cô lập mọi người xung quanh, người khác muốn xen vào cũng không tìm được kẽ hở.
Tuệ Tương vô cùng sửng sốt.
Nàng hầu hạ Thái tử hơn ba năm, biết rõ Thái tử Điện hạ là người thế nào, ngài ấy thích yên tĩnh, đặc biệt là khi xử lý công vụ, ghét nhất bị quấy rầy.
Nhưng hiện tại, Thái tử Điện hạ dung túng cho Tiêu lương đệ đọc hồ sơ, kiên nhẫn nói nàng biết nội dung hồ sơ.
Đây tuyệt đối không phải là thái độ nên có đối với một Lương đệ nho nhỏ!
Lúc này, một tiểu thái giám bước nhanh trên hành lang, quỳ xuống hành lễ với Thái tử, cung kính nói.
"Bái kiến Thái tử Điện hạ, Bạch trắc phi cầu kiến."
Lạc Thanh Hàn không ngẩng đầu nói "Không gặp."
"Vâng."
Tiểu thái giám xoay người rời đi, ra khỏi điện Lân Đức, thấy Bạch trắc phi ở cửa.
Hắn tiến lên hành lễ "Nương nương, Thái tử Điện hạ đang bận, tạm thời không tiện gặp người, mời người về cho."
Bạch trắc phi cắn môi, yếu ớt cầu xin "Ta chỉ muốn gặp Điện hạ mà thôi, chỉ cần thấy ngài ấy bình an vô sự, ta sẽ rời đi."
Tiểu thái giám lúng túng nói "Điện hạ thật sự rất bận, nô tài không thể làm chủ."
Liễu Nhứ hỏi "Ngươi đừng lừa chúng ta, vừa nãy ta nghe nói Tiêu lương đệ được đưa đến điện Lân Đức, nếu Tiêu lương đệ có thể gặp Thái tử Điện hạ, tại sao nương nương nhà chúng ta không thể? Lẽ nào Trắc phi nương nương nah2 chúng ta còn không bằng một Lương đệ nhỏ bé?"
Tiểu thái giám không trả lời được, chỉ có thể liên tục chắp tay tạ lỗi.
Liễu Nhứ không chịu bỏ cuộc, vẫn quấn lấy tiểu thái giám.
Bạch trắc phi nhìn cánh cổng điện Lân Đức trước mặt, trong lòng chua xót khổ sở không thôi.
Vì từ nhỏ sức khỏe nàng không được tốt, người trong nhà luôn quan tâm che chở nàng, lúc nàng quyết định tham gia tuyển tú, trưởng bối trong nhà ra sức khuyên can, nàng một mực làm theo ý mình, nhất quyết phải gả cho Thái tử.
Trước khi vào cung, nàng đã biết Lạc Thanh Hàn.
Khi đó, Lạc Thanh Hàn vẫn còn là Tam hoàng tử, hắn đang học ở Thái Học, phụ thân của Bạch trắc phi đang dạy học ở đó. Lạc Thanh Hàn thường dùng thân phận học trò đến nhà bái phỏng phụ thân của Bạch trắc phi, hỏi bài tập về nhà, thời gian lâu dần, Bạch trắc phi chú ý đến thiếu niên anh tuấn này.
Lúc đầu, nàng bị thu hút bởi vẻ ngoài nổi bật của hắn, sau đó dần nảy sinh tình cảm.
Bất chấp người nhà phản đối nàng tham gia tuyển tú, nàng vào cung làm Trắc phi của Thái tử.
Tính tình Thái tử lãnh đạm, mỗi ngày bận rộn công vụ, rất ít đến hậu viện, nhưng dù vậy, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đến điện Ngọc Liên thăm Bạch trắc phi, biết nàng sức khỏe không tốt, sẽ đặc biệt gọi thái y đến chẩn trị cho nàng.
Bạch trắc phi nghĩ, tuy Thái tử cưới rất nhiều nữ nhân, nhưng nàng trong lòng hắn không giống những người khác.
Ngài ấy lạnh lùng với những nữ nhân khác.
Dịu dàng của ngài ấy nên thuộc về một mình nàng.
Nhưng bây giờ, ngài ấy lại trao dịu dàng của mình cho một nữ nhân khác, mà nàng ngay cả tư cách đặt chân vào điện Lân Đức gặp Thái tử cũng không có.
Tiêu lương đệ đó đã thay thế nàng, trở thành nữ nhân đặc biệt nhất trong lòng Thái tử.
Hồng nhan chưa phai, ân đã dứt.*
Bạch trắc phi thấy đau đớn trong lòng.
Những ngón tay giấu trong ống tay áo từng chút siết chặt.
Móng tay cắm vào lòng bàn tay đến phát đau.
Liễu Nhứ quấn lấy tiểu thái giám rất lâu, nhưng vẫn không thể thay đổi kết quả.
Dù không muốn nhưng nàng cũng chỉ có thể từ bỏ.
Nàng quay đầu tìm Bạch trắc phi, thấy Bạch trắc phi hốc mắt đỏ hoe.
- --------
*Trích Hậu cung từ - Bạch Cư Dị
后宫词 - 白居易
泪湿罗巾梦不成
夜深前殿按歌声
红颜未老恩先断
斜倚熏笼坐到明
Lệ đẫm khăn lụa, mộng chẳng thành
Đêm khuya trước điện rộn tiếng ca
Hồng nhan chưa phai, ân đã dứt
Ngồi tựa hương lò đến bình minh