Mục lục
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu Tiêu Hề Hề xuất hiện dấu chấm hỏi.

Nàng chỉ muốn đích thân bảo vệ an toàn cho Thái tử, sao lại thành không biết xấu hổ?

Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói "Niệm tình nàng thành tâm muốn thị tẩm như vậy, ta có thể cho nàng ở lại đây qua đêm, nhưng nàng phải đảm bảo, ban đêm lúc ngủ không được ôm ta gặm lung tung."

Câu cuối cùng hắn cố ý nhấn mạnh.

Tiêu Hề Hề giọng lẩm bẩm "Thần thiếp một khi đã ngủ, thì chẳng biết gì cả, sao có thể kiểm soát được hành vi của mình?"

"Nếu nàng không thể kiểm soát bản thân, vậy đêm nay nàng..."

Lạc Thanh Hàn nói đến đây thì dừng lại, rồi tiếp tục với giọng điệu uy nghiêm.

"Vậy đêm nay nàng ngủ dưới đất."

Tiêu Hề Hề vốn tưởng nàng sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng không ngờ Thái tử bảo nàng ngủ dưới đất.

Nàng khá ngạc nhiên.

Dù ngủ dưới đất không thoải mái bằng ngủ trên giường, nhưng ít nhất có thể ở cùng phòng với Thái tử.

Chỉ cần có thể ở cạnh hắn, thì có thể bảo vệ hắn an toàn mọi lúc.

Với nàng mà nói cũng đủ rồi.

Thế nên Tiêu Hề Hề không chút do dự gật đầu, nói "Được, thế thần thiếp ngủ dưới đất vậy!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn không ngờ nàng lại phản ứng như vậy.

Nàng thậm chí không muốn đấu tranh, sảng khoái chấp nhận ngủ dưới đất.

Điều này khiến Lạc Thanh Hàn cảm thấy khó chịu kỳ lạ, áp suất không khí xung quanh hắn cũng lạnh đi.

Lúc này, Thường công công bước vào, cung kính hỏi.

"Bữa tối đã chuẩn bị xong, Điện hạ có muốn dùng bây giờ không?"

Tiêu Hề Hề nghe nói có đồ ăn, đôi mắt lập tức sáng lên.

Lạc Thanh Hàn mặt vô cảm đáp "Ừm."

Thường công công chỉ đạo các cung nữ mang đồ ăn đến.

Các nàng cẩn thận đặt từng món ăn lên bàn rồi im lặng lui ra ngoài.

Dù điều kiện của dịch trạm có hạn, nhưng không làm khó được tay nghề của ngự trù, món ăn được nấu đủ sắc hương vị.

Tiêu Hề Hề thích thú ăn.

Lạc Thanh Hàn cả quá trình giữ khuôn mặt lạnh lùng.

Hắn nhìn nữ nhân đối diện đang vùi đầu ăn, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện đi ngủ tối nay.

Ban đầu Dịch thừa sắp xếp một phòng riêng cho Tiêu trắc phi, nhưng vì nàng ở cùng phòng với Thái tử, nên đồ đạc của nàng cũng được chuyển đến phòng của Thái tử.

Đây không phải chuyện gì lớn, người khác không có phản ứng gì.

Chỉ có Triệu mỹ nhân cảm thấy rất khó chịu.

Nàng luôn biết Tiêu trắc phi rất được sủng ái, nhưng không ngờ Tiêu trắc phi lại được sủng ái đến mức này, ban ngày Tiêu trắc phi chẳng những cùng Thái tử ngồi chung xe, mà tối đến còn ngủ cùng Thái tử.

Dù là lúc ăn lúc ở hay đi lại, cả hai đều không thể tách rời, dường như Thái tử không thể rời xa Tiêu trắc phi một giây phút nào.

Trong lòng Triệu mỹ nhân sôi lên vì chua chát, thậm chí chẳng muốn ăn.

Nàng thản nhiên húp vài hớp canh rồi sai người dọn thức ăn ra.

So với Triệu mỹ nhân phiền loạn, Tiêu Lăng Phong vui mừng khôn xiết.

Ông hi vọng Thái tử mỗi ngày đều ở cạnh Tiêu trắc phi, Tiêu trắc phi có thể mang thai là tốt nhất.

Bây giờ Thái tử vẫn chưa có con, nếu Tiêu trắc phi có thể sinh con trai cho ngài ấy, đó sẽ là trưởng tử của Thái tử.

Như vậy, địa vị của Tiêu trắc phi càng thêm vững vàng, thậm chí Tiêu gia cũng có thể hưởng vinh hoa.

Sau khi ăn uống no nê, Tiêu Hề Hề ngã người xuống đệm mềm, một tiểu cung nữ ngồi quỳ bên cạnh xoa bóp chân cho nàng, nàng thoải mái khe khẽ ậm ừ.

Lạc Thanh Hàn hiện đang khó chịu, thấy Tiêu Hề Hề thoải mái như vậy, càng làm hắn khó chịu hơn.

Thường công công sai người mang nước nóng cho Thái tử tắm.

Thái tử từ chối các thái giám hầu hạ, nói với Tiêu Hề Hề.

"Nàng hầu hạ ta thay y phục tắm rửa."

Tiêu Hề Hề sững sờ, không ngờ chuyện này lại rơi trúng đầu mình?

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Nếu đêm nay nàng muốn ở phòng này, vậy phải ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo nàng làm sao, thì nàng làm vậy."

Vì để bảo toàn tư cách ngủ cùng phòng với Thái tử, Tiêu Hề Hề đành tạm thời giải phóng trạng thái cá muối, cố gắng đứng dậy.

Thường công công khéo léo dẫn những người khác ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại.

Chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Thái tử trong phòng.

Tiêu Hề Hề cúi đầu cởi thắt lưng của Thái tử.

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn xuống, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện đi ngủ tối nay.

Sớm biết nữ nhân này không có chí tiến thủ như vậy, vừa nãy không nên nói gì mà ngủ dưới đất.

Giờ thì hay rồi, lời đã nói ra, hắn muốn thay đổi cũng khó.

Tiêu Hề Hề giúp hắn cởi từng lớp y phục, đến khi chỉ còn lại chiếc quần.

Nàng do dự một lúc, vẫn kiên quyết đặt tay lên quần, thầm nghĩ cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy, nhìn thêm một lần thì đã làm sao? Dù sao người bị nhìn cũng là Thái tử, nàng có gì phải sợ?

Hơn nữa dáng người Thái tử nóng bỏng như vậy, nhìn cũng không thiệt, he he~

Lạc Thanh Hàn đột nhiên bắt lấy tay nàng.

"Ta tự làm."

Tiêu Hề Hề lập tức buông tay, lùi lại một bước, sau đó nhìn hắn không chớp mắt.

Lạc Thanh Hàn cảm thấy kỳ lạ, hắn cau mày hỏi "Nàng nhìn ta làm gì?"

Tiêu Hề Hề chớp mắt "Nhìn người cởi quần đó."

Lạc Thanh Hàn "......"

Nàng đang giở trò lưu manh à?

Sắc mặt hắn đen lại "Quay lại, không được nhìn."

Tiêu Hề Hề hừ một tiếng "Keo kiệt, nhìn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào."

Lạc Thanh Hàn tức giận bật cười "Vậy sao? Nếu nàng muốn xem, vậy ta cho nàng xem."

Nói xong hắn liền cởi quần.

Cảnh tượng này kích thích đến mức Tiêu Hề Hề không kịp phản ứng, cả người ngẩn ra.

Lạc Thanh Hàn tiến lên một bước đến gần nàng, lợi dụng chiều cao gần như chiếm trọn tầm nhìn của nàng.

Hắn cụp mắt nhìn Tiêu Hề Hề, cười lạnh nói.

"Nàng thật sự không biết xấu hổ sao?"

Ánh mắt Tiêu Hề Hề trôi dạt, nhỏ giọng nói "Thật ra cũng có một chút xấu hổ."

Lạc Thanh Hàn không nói nữa, chỉ kiên định nhìn chằm chằm nàng.

Đôi mắt đen thẳm như muốn nuốt chửng cả người nàng.

Cảm giác áp bức mạnh mẽ bao trùm lấy Tiêu Hề Hề.

Hai người cách nhau quá gần, mặt Tiêu Hề Hề đối diện với ngực hắn, chóp mũi nàng gần như đụng phải cơ ngực của hắn.

Nàng nhịn không được mà duỗi bàn tay xấu xa của mình, ấn vào ngực hắn.

Thế... thế mà chắc dữ.

Lạc Thanh Hàn bắt lấy tay nàng, giọng hơi khàn khàn "Nàng muốn làm gì?"

Giở trò lưu manh bị bắt tại trận, Tiêu Hề Hề khá xấu hổ, nàng thẹn thùng nói "Vóc dáng của Điện hạ đẹp quá nên thần thiếp nhịn không được muốn sờ một chút."

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn ngày càng sâu "Sờ vào cảm giác thế nào?"

"Rất đã, nhưng hơi cứng, không mềm như thịt heo."

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn nghiến răng hỏi "Nàng so sánh ta với thịt heo?"

Tiêu Hề Hề sợ hãi rụt cổ trước ánh mắt hung dữ của hắn.

"Thần thiếp chưa sờ nam nhân khác, chỉ từng sờ thịt heo thịt gà thịt gia cầm, đương nhiên thần thiếp chỉ có thể so với gia cầm thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK