Xem ra y đã đọc mấy cuốn truyện không dành cho trai thẳng rồi, nên tinh thần của y mới bị vấy bẩn.
Nàng an ủi "Thật ra cũng không có gì, người cứ coi như được tăng thêm kiến thức đi, dù gì trên đời này có rất nhiều điều kỳ diệu, cũng có rất nhiều chuyện người không thể tưởng tượng nổi."
Lạc Dạ Thần tức giận trừng mắt nhìn nàng "Cô cố ý đúng không? Dùng loại sách này làm ta ghê tởm! Cô và Thái tử cùng một bọn, tàn nhẫn độc ác, chỉ biết ức hiếp ta!"
Tiêu Hề Hề thấy oan ức.
"Ta không có! Số sách này ta vất vả lắm mới mua được, cảm thấy số sách này rất thú vị, người không thích đọc thì đừng đọc."
Lạc Dạ Thần "Nhưng cô để lung tung hết cả lên, làm sao ta biết cuốn nào đọc được? Cuốn nào không đọc được?"
Tiêu Hề Hề "Chuyện này dễ thôi mà, ta phân loại cho người là được rồi."
Nói là làm, nàng xắn tay áo, lấy hết sách trong rương ra ngoài, bắt đầu phân loại từng cuốn một.
Lúc đầu Lạc Dạ Thần còn chăm chăm nhìn nàng, mà sau đó quá mệt lại ngủ gật.
Lúc Tiêu Hề Hề phân loại xong, ngẩng đầu lên thì thấy Đại hoàng tử ngủ gật.
Đầu y cứ gục xuống liên tục như gà mổ thóc.
Tiêu Hề Hề không gọi y dậy, mà ngồi xuống đệm bên cạnh, bắt đầu đọc truyện.
Nàng đang mải mê xem thì đột nhiên nghe thấy một tiếng rầm!
Nàng giật mình.
Nàng nhìn sang, thấy Lạc Dạ Thần ngã từ trên giường xuống đất!
Y lập tức tỉnh lại, từ dưới đất nhảy lên, hét một tiếng "Là ai đánh lén ta?!"
Tiêu Hề Hề cầm sách trong tay, kinh ngạc nhìn y.
"Không ai đánh lén người, là tự người ngủ gật rồi bất cẩn ngã khỏi giường."
Lạc Dạ Thần không chấp nhận thiết lập này.
Y hùng hổ nói "Ta đường đường là Đại hoàng tử! Sao có thể vì ngủ gật mà ngã khỏi giường? Nhất định có người nhân lúc ta ngủ đánh lén! Nói, có phải cô làm không?!"
Tiêu Hề Hề chấm hỏi đầy đầu "Liên quan gì đến ta?"
Lạc Dạ Thần cười khẩy "Đừng giả ngốc nữa, trong phòng này ngoài ta thì chỉ có mình cô, không phải cô thì là ai? Đừng tưởng ta không biết, từ lâu cô đã ý xấu với ta, cố ý lợi dụng lúc ta đang ngủ, muốn ra tay tàn độc với ta!"
Tiêu Hề Hề do dự mãi, vẫn lên tiếng nhắc nhở.
"Tạm thời không bàn đến chuyện có người đánh lén hay không, người có thể mặc quần trước được không?"
Lạc Dạ Thần nhìn xuống, phát hiện quần của mình đã tụt xuống đầu gối!
May là áo y đủ dài che đi phần quan trọng.
Y cuống quít kéo quần lên rồi chui tọt vào trong giường.
Y kéo chăn che chắn, mặc lại quần đàng hoàng, đồng thời không quên hằn học nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề.
Dáng vẻ đó như gái nhà lành bị chọc ghẹo, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tiêu Hề Hề vô cùng lịch thiệp hỏi "Hay là ta ra ngoài?"
Lạc Dạ Thần hận không thể khiến nàng mau chóng cút đi.
Đến khi người đi xa, y mới nhớ chuyện mình bị đánh lén, y lại thả nghi phạm đi!
Y đập mạnh vào ván giường, chết tiệt!
......
Hôm nay Cừu Thịnh đến từ biệt Thái tử.
Bất ngờ là Cừu Thịnh đã cạo trọc đầu, đỉnh đầu còn có chấm hương, mặc áo cà sa của tăng sư.
Y chắp hai tay với Thái tử, khom người hành lễ.
"Bần tăng bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn hỏi "Sao ngươi lại xuất gia rồi?"
Cừu Thịnh trông gầy đi nhiều, cũng khép kín hơn rất nhiều, đôi mắt đen láy không còn vẻ ngây thơ năm xưa, chỉ còn lại lãnh đạm sau bao giày vò đau khổ.
"Cha huynh của bần tăng không còn, bần tăng không thể làm gì cho họ, nên bước vào cửa Phật, chuyên tâm tu hành Phật pháp, tích đức hành thiện, hi vọng sẽ giảm bớt tội nghiệt của Đại ca, để phụ vương và hai huynh trưởng kiếp sau được đầu thai tốt."
Lạc Thanh Hàn "Còn ngươi thì sao? Ngươi còn trẻ như vậy đã bước vào cửa Phật, không thấy đáng tiếc sao?"
"Bần tăng bây giờ chỉ có một mình, hồng trần này với bần tăng mà nói, đã không còn vướng bận gì nữa, chi bằng bước vào cửa Phật, làm một tăng sư vân du an ổn tự tại."
Lạc Thanh Hàn thấy tâm ý y đã quyết, cũng không khuyên nữa, chỉ hỏi "Sau này ngươi có dự định gì?"
Cừu Thịnh "Bần tăng muốn du ngoạn khắp nơi, ngắm nhìn sông núi thế gian, sau đó tìm một Phật môn thanh tịnh, ổn định cuộc sống, ngày sau an nhàn qua một đời."
Lạc Thanh Hàn "Vậy ta chúc ngươi lên đường bình an."
"Đa tạ Điện hạ chúc phúc, bần tăng cáo từ."
Không nói tạm biệt.
Vì ly biệt này, sẽ không có ngày gặp lại.
Cừu Thịnh chắp tay, cúi đầu thật sâu trước Thái tử, rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Bóng dáng gầy gò nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.
Cừu Thịnh rời thành Bàn Vân thì không còn tung tích.
Không ai biết y đã đi đâu.
Gia quyến nô bộc của Cừu Viễn cũng bị phán quyết, nên giết thì giết, nên tha thì tha.
Sở cơ là ái thiếp của Cừu Viễn nên không thoát khỏi cái chết, bị kết án treo cổ.
Xử lý đám người này xong, cả phủ Trần Lưu vương trống không.
Không lâu sau, thành Bàn Vân đón một vị khách phương xa.
Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình bất chấp gió tuyết dẫn theo hộ vệ vào thành Bàn Vân.
Trên đường đến đây, Nhiếp Trường Bình vẫn lo lắng cho Thái tử, sợ hắn xảy ra chuyện thật. Sau khi vào quận Trần Lưu, y biết Thái tử vẫn chưa chết, tâm trạng tức thì chuyển từ lo lắng sang vui mừng.
Vừa vào thành liền đến thẳng hành cung.
Thái tử biết Nhiếp Trường Bình đến, thì có hơi kinh ngạc, lập tức sai người dẫn y vào.
Nhiếp Trường Bình sải bước vào thư phòng, liền nhìn thấy Thái tử đang ngồi sau thư án, hai mắt đỏ hoe quỳ xuống.
"Bái kiến Thái tử Điện hạ!"
Lạc Thanh Hàn bảo y đứng dậy nói chuyện.
Nhiếp Trường Bình ăn gió nằm sương, ngày đêm lên đường, cả người gầy đi rất nhiều, trên cằm mọc râu lởm chởm, thoạt nhìn phong trần bụi bặm.
Sau khi ngồi xuống, đầu tiên y bưng tách trà, uống một hơi cạn sạch trà nóng, rồi nhét mấy miếng bánh ngọt vào miệng.
Vì lên đường vội, y đã nhiều ngày không ăn đồ nóng, thường lót dạ bằng nước lạnh và màn thầu.
Bây giờ thấy trà nóng bánh ngọt, giống như sói đói nhìn thấy thịt, kiềm không được muốn ăn cho đã.
Lạc Thanh Hàn thấy vậy, không nói gì, cứ để y ăn.
Thấy y ăn gần xong, Lạc Thanh Hàn mói hỏi "Sao ngươi lại đột nhiên tới thành Bàn Vân?"
Nhiếp Trường Bình ăn uống no nê mới thả lỏng người.
Y tựa vào bàn, uể oải nói "Là Hoàng thượng bảo ta tới, ngài ấy tưởng người bị hại, bảo ta đến tra chân tướng sự việc, còn bảo ta mang di thể của người về."
Nói đến đây, y không khỏi hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trước đó có tin đồn người đã chết? Còn nói như đúng rồi, làm ai cũng tin là thật, thậm chí trong cung còn chuẩn bị hậu sự cho người."
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Chuyện này nói ra rất dài."