Nàng nhìn chằm chằm con rùa nhỏ trong hũ đất, tò mò hỏi "Con rùa của ông có thể sống được bao lâu?"
Chủ sạp là một ông lão, ông lão đang hút tẩu, nghe nàng hỏi, ông lão thở ra một làn khói, ung dung nói.
"Chuyện này phải xem tiểu nương tử thế nào? Tiểu nương tử nuôi tốt, nó có thể sống đến lúc tiễn tiểu nương tử đi."
Tiêu Hề Hề "......"
Ông lão này nói năng cũng dí dỏm gớm.
Nàng lại hỏi giá.
Ông lão nói "Xem tiểu nương tử chọn con nào?"
Tiêu Hề Hề chỉ vào con rùa nhỏ nhất "Chọn nó đi."
"Nhìn cách ăn mặc của tiểu nương tử, không giống người thiếu tiền, mua đồ sao lại keo kiệt như vậy? Bày một đống con lớn thì không chọn, lại nhất quyết chọn con nhỏ này."
Tiêu Hề Hề nói "Con nhỏ trông dễ thương, mang theo cũng tiện."
Ông lão chậm rãi nói "Thấy tiểu nương tử dễ thương, ta cũng không mặc cả với tiểu nương tử, con rùa này bán cho tiểu nương tử tám văn tiền."
Tiêu Hề Hề lập tức đưa tám văn tiền cho ông lão.
Ông lão dùng dây rơm buộc con rùa nhỏ lại đưa cho Tiêu Hề Hề.
Con rùa nhỏ vì quá sợ hãi mà rụt đầu vào, chỉ để lại một cái mai rùa hình tròn trong tay Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề chạy đi tìm Thái tử.
"Điện hạ, đây là quà của thần thiếp! Có thích không? Ngạc nhiên không?"
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn vô cảm nhìn con rùa nhỏ trong tay nàng, ngạc nhiên thì có, mà thích thì không.
"Sinh thần của ta, nàng lại tặng ba ba* cho ta? Nàng có ý gì?"
*Ba ba tiếng trung là 王八 (vương bát), 王八còn hay được dùng để mắng khốn nạn, khốn kiếp.
Tiêu Hề Hề giải thích "Đây không phải ba ba, đây là rùa! Rùa tượng trưng cho trường thọ, thần thiếp tặng rùa cho người với hy vọng người có thể sống lâu."
Lạc Thanh Hàn "Có rất nhiều thứ tượng trưng cho trường thọ, sao nàng cứ phải chọn rùa? Thứ này xấu chết đi được, ta không muốn nuôi."
"Đừng mà, thần thiếp cũng đã mua rồi, người đừng từ chối ý tốt của thần thiếp mà. Hơn nữa người vừa nãy hứa rồi, dù thần thiếp mua quà gì, người cũng sẽ không từ chối, chắc không phải người muốn nuốt lời đó chứ?"
Lạc Thanh Hàn rất hối hận.
Đáng lẽ lúc nãy hắn không nên hứa với nàng.
Nữ nhân này vốn không thể chọn cho hắn một món quà bình thường được.
Mạch não của nàng chưa từng bình thường bao giờ!
Tiêu Hề Hề nhét con rùa vào tay hắn, cười rạng rỡ nói "Điện hạ, mau sờ nó đi, nhìn nó đáng yêu biết bao nhiêu!"
Dễ thương cái quần què!
Lạc Thanh Hàn rất muốn ném con rùa trong tay, nhưng vừa nghĩ nó là món quà đầu tiên Tiêu Hề Hề nghiêm túc tặng hắn, thì có hơi do dự, nếu hắn ném nó đi thật, chắc Tiêu Hề Hề sẽ tức giận?
Nếu nàng giận, sau này không tặng quà cho hắn nữa thì phải làm sao?
Vì một tương lai có thể nhận được nhiều quà hơn, Lạc Thanh Hàn chỉ đành cam chịu nhận món quà xấu xí này.
Hắn nghiêm mặt nói "Cầm con rùa này quá phiền phức, tìm thứ gì đó đựng nó đi."
Tiêu Hề Hề gật đầu đồng ý "Ừm, chúng ta đi mua tổ cho nó đi."
Nàng vui vẻ dẫn Thái tử đến một cửa hàng đồ sứ gần đó.
Sau khi lựa chọn cẩn thận, Tiêu Hề Hề chọn hai chậu sứ từ một đống đồ sứ, nàng chọn không được, nên quay sang hỏi Thái tử.
"Người thấy chậu sứ nào hợp với Tiểu Hàn hơn?"
Lạc Thanh Hàn "Ai là Tiểu Hàn?"
Tiêu Hề Hề "Đương nhiên là con rùa người đang cầm đó, ta vừa đặt tên cho nó, gọi là Tiểu Hàn."
Lạc Thanh Hàn" Nàng đang ám chỉ ta à?"
"Không có, ta chỉ ngẫu nhiên đặt thôi, nếu người không thích, chúng ta có thể đổi tên khác, Tiểu Thanh thì sao?"
Lạc Thanh Hàn vô cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề "Nhìn dáng vẻ của người chắc là không thích cái tên này, vậy chúng ta đổi tên khác, chi bằng gọi là Tiểu Hàn Hàn?"
Lạc Thanh Hàn "Nàng qua đây chút."
Tiêu Hề Hề lùi lại, cảnh giác nhìn hắn "Đây là bên ngoài, người không thể đánh được, bạo hành là sai trái!"
Lạc Thanh Hàn "Ta không đánh nàng, ta chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với nàng."
Tiêu Hề Hề chậm rãi đi tới "Người muốn nói chuyện gì?"
Lạc Thanh Hàn nhéo gáy nàng, lạnh lùng nói "Ta thấy con rùa này rất giống nàng, chi bằng gọi nó là Tiểu Hề."
Tiêu Hề Hề muốn từ chối.
Lạc Thanh Hàn nghiêng người đến gần, thì thầm vào tai nàng "Nàng không thích tên mà ta đặt sao? Nếu nàng không thích, thì tối nay món thịt của nàng sẽ mất hết."
Tiêu Hề Hề "......"
Nàng bị vận mệnh chèn ép sau lưng, không cách nào phản kháng, chỉ có thể lựa chọn khuất phục.
Nàng vừa khóc vừa nói "Vậy... vậy gọi nó là Tiểu Hề đi."
Lạc Thanh Hàn hài lòng, buông gáy nàng ra "Như vậy mới ngoan."
Hắn dùng ngón tay mảnh khảnh chọc chọc con rùa, con rùa nằm ngửa giả chết, bị chọc không chịu nhúc nhích, cả người lan tỏa hơi thở không còn gì luyến tiếc.
Lạc Thanh Hàn nói "Nó thật là giống nàng."
Tiêu Hề Hề uất ức nói "Người đừng nhấn mạnh điểm này nữa."
Dù nàng là cá muối, nàng cũng không muốn giống rùa! Không đẹp tí nào!
Lạc Thanh Hàn hỏi "Chọn tổ cho Tiểu Hề xong chưa?"
Tiêu Hề Hề hối hận vô cùng, sớm biết sẽ tự dìm mình xuống nước, vừa rồi nàng không nên đùa như vậy.
Nàng đặt hai chậu sứ trước mặt Thái tử.
"Ta chọn được hai chậu, người thấy chậu nào đẹp hơn?"
Lạc Thanh Hàn "Cả hai đều được, mua cả hai đi."
Ông chủ nãy giờ đứng giả làm nền cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng.
"Tiểu nương tử thật tinh mắt, hai chậu sứ này đều là hàng thượng đẳng của cửa tiệm chúng tôi, chậu bên trái..."
Lạc Thanh Hàn cắt ngang lời huyên thuyên của ông chủ "Cứ nói thẳng giá tiền."
Ông chủ cười tươi "Hai chậu sứ tổng cộng hai lượng."
Lạc Thanh Hàn lấy một miếng bạc vụn đưa cho ông chủ.
Ông chủ cân một chút, vừa đúng hai lượng, cười nói "Tôi gói cho hai vị ngay."
Tiêu Hề Hề chỉ bảo ông chủ gói một chậu, chậu còn lại rửa bằng nước sạch, sau đó đặt Tiểu Hề vào.
Tiểu Hề nằm bất động trong chậu sứ, tiếp tục giả chết.
Tiêu Hề Hề chọc chọc nó, nhưng không có phản ứng.
Nàng hỏi "Không phải Tiểu Hề đói rồi đó chứ?"
Lạc Thanh Hàn "Có lẽ."
"Rùa thường ăn gì? Có ăn thịt không?"
"Có thể."
Hai người đều là người mới bắt đầu nuôi rùa, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Họ quay đầu nhìn Tiêu Lăng Phong đang đi theo phía sau.
Tiêu Lăng Phong lập tức nói "Đừng hỏi thần, thần cũng không biết gì hết!"
Hết cách, họ mang con rùa đến chỗ ông lão bán rùa, hỏi ông lão cách nuôi rùa.
Ông lão không giấu giếm điều gì, nói họ nghe những gì mình biết.
Tiêu Hề Hề nghe xong liền quên, nhưng may là còn có Thái tử xem qua là nhớ, hắn nhớ hết những gì ông lão nói.
Hai người đang chuẩn bị đi mua chút đồ ăn cho Tiểu Hề thì nửa đường gặp một Ngọc Lân vệ.
Ngọc Lân vệ vừa nhìn thấy Thái tử, liền quỳ xuống kích động nói.
"Điện hạ, có chuyện không hay rồi!"