Lần này Thái tử không cần nói, Tiêu Hề Hề đã tự giác leo lên xe ngựa của Thái tử.
Triệu mỹ nhân lấy hết can đảm bước đến bên xe, khẽ hét lên.
"Tiêu tỷ tỷ."
Tiêu Hề Hề vén rèm trúc, thò đầu ra ngoài, tò mò hỏi "Chuyện gì?"
Triệu mỹ nhân đứng bên đường, giày thêu và váy của nàng dính rất nhiều bùn đất lá cỏ, trông có hơi nhếch nhác và đáng thương.
Nàng thận trọng nói "Tỷ tỷ lẽ nào quên lời hứa trước đó của chúng ta rồi sao?"
Tiêu Hề Hề chớp mắt "Lời hứa gì?"
"Sáng nay tỷ hứa cho muội ngồi xe của tỷ."
Tiêu Hề Hề chợt hiểu "Là chuyện này à, nếu cô muốn đi xe ngựa của ta, thì ngồi lúc nào cũng được, ta ngồi cùng xe ngựa với Thái tử là được rồi."
Triệu mỹ nhân gấp gáp nói "Ý muội không phải vậy, muội muốn ngồi chung xe với tỷ, trên đường chúng ta có thể nói chuyện giết thời gian."
Tiêu Hề Hề "Nhưng ta ở trong xe không nói chuyện nhiều."
Hầu hết thời gian trong xe nàng chỉ ngủ thôi.
Triệu mỹ nhân thấy nàng ta cố ý phớt lờ mình, nàng ta chính là muốn độc chiếm Thái tử, không muốn nữ nhân khác đến gần Thái tử.
Triệu mỹ nhân mím môi, giọng điệu thất vọng "Tỷ tỷ không thích ngồi chung xe với muội đến vậy sao?"
Tiêu Hề Hề "Không có."
"Nếu không có thì tại sao không muốn ngồi chung xe với muội?"
Tiêu Hề Hề đương nhiên nói "Vì ta muốn ngồi cùng xe với Thái tử, xe ngựa của Thái tử rộng rãi và thoải mái hơn xe ngựa của ta, ta thích ở đây hơn."
Xe ngựa của Thái tử phủ một tấm thảm dày, có thể lăn lộn trên đó, dù không ngủ, chỉ cần nằm cũng cảm thấy rất thoải mái.
Chưa kể trong xe có nhiều ngăn ngầm, trong mỗi ngăn có rất nhiều đồ ăn vặt.
Đối với nàng, nơi này chính là thiên đường!
Nàng không nỡ đi!
Triệu mỹ nhân rất tức giận.
Nữ nhân này nhất định là cố ý!
Nàng ta đang khoe khoang!
Triệu mỹ nhân cố gắng áp chế ghen tị trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười "Muội vẫn chưa vào xe ngựa của Thái tử, nghe tỷ nói như vậy, muội rất là tò mò."
Tiêu Hề Hề hỏi "Cô có muốn lên xe chơi không?"
Triệu mỹ nhân vui mừng khôn xiết, không ngờ cơ hội lại đến bất ngờ như vậy.
Nàng giả vờ dè dặt, ngượng ngùng nói "Muội thật sự có thể lên xe sao?"
Tiêu Hề Hề "Chờ một chút, ta hỏi Thái tử đã."
Nàng quay lại, trước khi nàng kịp hỏi, Thái tử đã trả lời.
"Không được, nàng ta quá bẩn."
Triệu mỹ nhân đang đứng bên ngoài nghe vậy, trái tim lập tức tan thành từng mảnh.
Mà Tiêu Hề Hề nghĩ nàng không nghe thấy, bèn thò đầu ra ngoài lặp lại nguyên văn lời của Thái tử, giọng của nàng không hề thấp.
"Thái tử nói không được, người cô quá bẩn."
Ngọc Lân vệ xung quanh nghe thấy, họ lén liếc nhìn Triệu mỹ nhân.
Bọn họ nghĩ Thái tử dẫn Triệu mỹ nhân theo vì Thái tử sủng ái Triệu mỹ nhân, không ngờ Thái tử lại ghét Triệu mỹ nhân đến vậy.
Triệu mỹ nhân tức thì cảm thấy xấu hổ vì bị xử tử công khai.
Không phải nàng chỉ dính một chút bùn đất trên váy với giày thôi sao? Nàng có thể thay y phục sạch, có cần ghét bỏ nàng như vậy không?!
Hơn nữa giày của Tiêu trắc phi cũng dính đầy bùn đất, sao Thái tử không chê nàng ta bẩn?
Thái tử quá thiên vị rồi!
Triệu mỹ nhân trừng mắt nhìn Tiêu trắc phi, sau đó tức giận bỏ chạy.
Tiêu Hề Hề rụt đầu lại, buông rèm trúc xuống.
Nàng nhìn Thái tử đang nhắm mắt ngủ, thành thật bẩm báo "Triệu mỹ nhân hình như tức giận rồi."
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp "Ừm."
Thấy hắn không để bụng, Tiêu Hề Hề cũng vứt chuyện đó ra sau đầu.
Đội ngũ lại lên đường.
Tiêu Hề Hề dùng tư thế cá muối nằm trên tấm thảm dày, trong tay cầm quyển sách truyện, chậm rãi đọc.
Xem mãi, nàng bắt đầu ngủ gật.
Sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lạc Thanh Hàn lấy quyển sách truyện ra khỏi tay nàng, giúp nàng đắp chăn.
Hắn cầm quyển sách truyện mà Tiêu Hề Hề vừa đọc lên, mở nó ra đọc.
Đây là quyển sách truyện hắn cho người ra ngoài cung mua, trong đó kể về vài chuyện ngoài phố.
Lạc Thanh Hàn đang đọc sách, đột nhiên thấy một cánh tay ôm lấy eo mình.
Hắn nhìn xuốn, thấy Tiêu Hề Hề lăn sang bên cạnh hắn từ lúc nào, hai tay nàng vòng qua eo hắn, má nàng cũng áp vào cơ thể hắn.
Nàng ngủ ngon lành, thỉnh thoảng lại chu miệng, như đang mơ thấy món gì ngon.
Lạc Thanh Hàn hơi điều chỉnh tư thế ngồi của mình để nàng ôm thoải mái hơn.
Hắn tiếp tục đọc sách truyện.
Khi mặt trời lặn, đội ngũ dừng lại trước cổng một dịch trạm.
Dịch thừa và quan viên quỳ xuống đất nghênh đón Thái tử.
Lạc Thanh Hàn đánh thức Tiêu Hề Hề, hai người xuống xe ngựa, mọi người hộ tống hai người vào dịch trạm.
Các phòng trong dịch trạm đã được dọn sạch.
Thường công công chỉ đạo cung nữ thái giám chuyển rương đựng vật dụng thường dùng vào trong.
Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong bắt đầu kiểm tra dịch trạm, đảm bảo không có kẻ khả nghi nào ra vào.
Với kinh nghiệm lần trước xuống phía nam cầu mưa, lần này Thái tử sớm đã chuẩn bị tinh thần, đối với điều kiện đơn sơ của dịch trạm cũng không để ý.
Nhưng Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần thì không hài lòng.
Y cau mày nói "Nơi rách nát này muốn thứ gì cũng không có, đêm nay chúng ta ở đây thật sao? Không thể đổi một chỗ tốt hơn sao?"
Lạc Thanh Hàn sớm đã ngồi trên đệm mềm, đối mặt với phàn nàn của Đại hoàng tử, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.
"Nếu huynh cảm thấy ở đây không tốt, thì đừng ở đây."
Lạc Dạ Thần tức giận nói "Đó là cách ngươi nói chuyện với đại ca của mình sao?"
Lạc Thanh Hàn không chút khách khí phản bác lại "Lúc ám sát ta, huynh có từng nghĩ ta là đệ đệ của huynh không?"
Khi nhắc đến chuyện này, Lạc Dạ Thần lại nhớ đến bốn tử sĩ đang bị Thái tử nắm trong tay.
Lạc Dạ Thần chột dạ, kiêu ngạo cũng dần yếu đi.
Y nhỏ giọng lẩm bẩm "Chuyện đã qua rồi, sao ngươi cứ lật lại chuyện cũ vậy."
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Là huynh khăng khăng lấy thân phận đại ca để nói chuyện."
Lạc Dạ Thần biết mình nói không lại hắn, chỉ đành hậm hực rời đi.
Kế đó Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong bước vào.
"Hồi bẩm Điện hạ, chúng thần đã kiểm tra dịch trạm này, không phát hiện có kẻ khả nghi, Ngọc Lân vệ trực đêm và tuần tra cũng đã sắp xếp thỏa đáng."
Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu, biểu thị đã biết.
Dịch trạm có sắp xếp một phòng riêng cho Tiêu Hề Hề, nhưng nàng cứ chạy đến chỗ của Thái tử, biểu thị buổi tối sẽ ngủ cùng hắn.
Nàng không biết khi nào nguy hiểm sẽ đến, vậy nên nàng phải luôn ở cạnh hắn.
Lạc Thanh Hàn khó hiểu nhìn nàng "Nàng muốn ngủ cùng ta vậy sao?"
Tiêu Hề Hề gật đầu "Phải phải! Thần thiếp rất muốn ngủ cùng người!"
Nhìn ánh mắt sáng ngời nhiệt tình của nàng, Lạc Thành Hàn nghiêm mặt thốt ra một câu.
"Không biết xấu hổ."