Nhiếp Trường Bình "Hiện giờ Điện hạ dưỡng bệnh ở Đông cung, tạm thời không thể xuất đầu lộ diện, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử lúc này vào triều làm việc, hai người họ nhất định rất đắc ý. Đặc biệt là Đại hoàng tử, nghe nói còn tổ chức yến tiệc ở Bát Tiên Cư, chiêu đãi người trong Công bộ, xem bộ dáng như thể sợ người khác không biết mình được Hoàng thượng trọng dụng."
Lạc Thanh Hàn hỏi "Sau năm nay, ngươi cũng tròn hai mươi rồi, có muốn cân nhắc việc vào triều nhậm chức không?"
Nhiếp Trường Bình sảng khoái trả lời "Được chứ, vừa hay ngươi đang quản lý Hình bộ, người có thể sắp xếp cho ta một vị trí trong Hình bộ, sau này ta sẽ cùng lăn lộn với người."
Lạc Thanh Hàn nói "Ta đề nghị ngươi đến Bộ khác, ví như Binh bộ."
Nhiếp Trường Bình kinh ngạc "Tại sao?"
"Binh bộ Thượng thư Tần Lập An là người Tần gia, nắm giữ một nửa binh quyền Đại Thịnh, phụ hoàng luôn canh cánh chuyện này trong lòng, ông ấy nhất định nhân lúc bản thân còn trẻ lấy lại một nửa binh quyền đó. Tần gia dĩ nhiên không dễ dàng buông binh quyền trong tay, bọn họ chắc chắn sẽ xảy ra tranh đấu, ngươi đến Binh bộ chiếm một vị trí trước, giúp ta để mắt đến bọn họ, sau này nếu có cơ hội..."
Mắt Nhiếp Trường Bình sáng lên "Nếu có cơ hội, chúng ta cũng chia một phần."
Hiện giờ dù là Tần gia hay Hoàng đế, đều là vật cản khổng lồ với Thái tử, trực tiếp lật đổ bọn họ là chuyện ngu xuẩn.
Hắn chỉ có thể từ từ lên kế hoạch, trước bình tĩnh quan sát, sau đó chờ cơ hội hành động.
......
Lạc Thanh Hàn về tẩm điện, thấy Tiêu lương đệ dựa trên ghế sập đọc sách.
Người ta ngồi thẳng đọc sách, chỉ có nàng nằm đọc, tư thế còn rất không nghiêm chỉnh.
Một chân cong lên trên ghế, chân còn lại vắt vẻo lên chân kia, chân không mang tất, bàn chân nhỏ trắng nõn thỉnh thoảng lắc lư.
Nếu để ma ma giáo dưỡng thấy bọ dáng này, nhất định sẽ tức nhảy dựng lên.
May là trong phòng không có ai khác.
Tiêu Hề Hề nghiêm túc đọc sách, hoàn toàn không chú ý có người đến.
Cho đến khi, một bóng đen hoàn toàn bao trùm lấy nàng.
"Nàng đang xem gì vậy?"
Giọng trầm lạnh của Thái tử từ trên cao vang lên.
Tiêu Hề Hề sợ hãi toàn thân run rẩy, quyển sách truyện trong tay nàng rơi xuống đất.
Nàng chưa kịp với tay nhặt lên thì Thái tử đã cúi xuống, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng của mình nhặt quyển sách lên.
Tiêu Hề Hề với tay lấy quyển sách.
Lợi dụng chiều cao của mình, Lạc Thanh Hàn cố tình giơ cao quyển sách.
Tiêu Hề Hề kiễng chân, duỗi thẳng cánh tay, nhưng vẫn không thể với tới.
"Điện hạ, trả sách cho thần thiếp."
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng "Đây là sách gì?"
"Chỉ là quyển sách truyện bình thường thôi."
"Nếu chỉ là quyển sách truyện bình thường, nàng căng thẳng làm gì?"
Tiêu Hề Hề chột dạ "Thần thiếp không căng thẳng."
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn tên trên bìa quyển sách --- Hồ yêu phong nguyệt truyện.
Hắn tùy tiện lật một trang, thứ hắn thấy là nội dung ư ư a a giữa thư sinh và yêu hồ.
Lạc Thanh Hàn "......"
Lạc Thanh Hàn nghiêm mặt lật hết chồng sách của Tiêu lương đệ, phát hiện chỉ có vài quyển sách trên cùng là tương đối bình thường, những cuốn dưới đều là sách truyện ướt át tương tự như "Hồ yêu phong nguyệt truyện".
Hắn tưởng chuyện tình nhân yêu đã là khẩu vị nặng nhất rồi, mà sau đó hắn mới biết còn những thể loại nặng hơn như nhân thú, nam nam, nữ nữ...