Tiêu Hề Hề cũng thả đèn lồng của mình.
Hai chiếc đèn song song giống như hai người nhỏ bé nắm tay nhau, cùng nhau xuôi dòng trong đêm tối, lao vút về phương xa vô định.
Tiêu Hề Hề nhìn hai chiếc đèn phía xa, đầy mong đợi "Không biết chúng có thể trôi bao xa? Có thể trôi được ra biển không?"
Lạc Thanh Hàn "Vị trí sông Ngự ở cổng cung có một rào chắn, những chiếc đèn này sẽ bị hàng rào chặn lại, sau đó thị vệ vớt lên, xem nó như rác rồi vứt đi."
Tiêu Hề Hề "......"
Nhất thời không thấy lãng mạn nữa.
Nàng tức giận nói "Điện hạ bớt nói vài câu không được sao? Ít nhất cũng để thần thiếp mơ mộng một chút chứ."
Lạc Thanh Hàn "Mơ mộng chỉ là mơ mộng, con người sống vẫn phải thực tế một chút."
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, nếu nam nhân này sống ở hiện đại, thì làm cẩu độc thân cũng đáng đời, sẽ không có nữ nhân nào muốn yêu hắn.
Cam Phúc bước đến, cung kính hành lễ.
"Thái tử Điện hạ, Hoàng thượng mời người qua đó."
Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề "Ta đi một lát sẽ quay lại" sau đó đi về hướng Hoàng đế đang đứng.
Hoàng đế có đèn lồng của riêng mình.
Đó là chiếc đèn lồng hình con rồng khổng lồ, tinh xảo rực rỡ hơn tất cả những đèn lồng khác.
Hoàng đế gọi Thái tử qua đây, chỉ vì giúp ông thả đèn xuống sông.
Những người khác vây quanh xem.
Gió bên sông rất lớn, Tiêu Hề Hề thấy lạnh, cảm thấy ai đó đang đến gần mình.
Nàng còn tưởng là Bảo Cầm nên không quay đầu lại, rụt cổ nói.
"Bảo Cầm, đưa áo choàng cho ta."
Mà nàng không thấy Bảo Cầm trả lời, ngược lại có một bàn tay lặng lẽ đặt lên lưng nàng.
Dùng sức đẩy thật mạnh!
Trước mặt là sông Ngự, dòng nước đen không thấy đáy.
Nếu rơi xuống, nhất định sẽ bị thương.
Nhưng mà......
Bàn tay đó không thể đẩy Tiêu Hề Hề.
Bàn tay đó không cam lòng, dùng thêm sức.
Vẫn không thể đẩy Tiêu Hề Hề.
Lúc này, Tiêu Hề Hề đứng vững trên bờ sông như thể chân nàng mọc rễ cắm xuống đất.
Dù người phía sau đẩy thế nào, nàng vẫn không động đậy gì.
Tiêu Hề Hề cảm thấy người phía sau thật kỳ lạ.
Nàng quay đầu nhìn, thấy một tiểu thái giám mà nàng chưa từng gặp.
Tiểu thái giám vẫn liều mạng đẩy nàng, dùng luôn tay còn lại để tăng thêm sức, hai tay dùng lực muốn đẩy Tiêu Hề Hề xuống sông.
Mặt tiểu thái giám đỏ bừng vì dùng quá sức.
Giờ khắc này, tiểu thái giám cảm giác mình đẩy không phải một phi tần yếu ớt, mà là một ngọn núi nặng vô cùng.
Tiêu Hề Hề hỏi "Ngươi đang làm gì vậy?"
Tiểu thái giám sững sờ, chết tiết, bị phát hiện rồi!
Tiểu thái giám lập tức rút lại bàn tay phạm tội, quay người muốn chạy.
Tiêu Hề Hề nắm lấy cổ áo tiểu thái giám trước "Ngươi chạy làm gì? Ngươi tên gì? Người của cung nào?"
Tiểu thái giám cố hết sức cũng không thể chạy được, nàng dùng tay nắm chặt cổ áo sau lưng của tiểu thái giám, hắn thật muốn khóc.
Tiêu trắc phi này rốt cuộc là chuyện gì thế?
Sao hắn dùng hết sức vẫn không đẩy được nàng ta?
Nàng ta giấu sắt trên người hả? Sao nặng quá vậy!
Tiểu thái giám cầu xin "Nương nương, nô tài biết sai rồi, nô tài chỉ là nhất thời hồ đồ, không có ý hại người, xin người độ lượng tha cho nô tài lần này!"
Lúc này mọi người đều đang nhìn Hoàng đế và Thái tử thả đèn, không ai chú ý động tĩnh ở đây.
Tiêu Hề Hề nhìn quanh, nàng thấy Triệu Hiền cách đó không xa.
Đằng sau Triệu Hiền là hơn mười Ngọc Lân vệ.
Tiêu Hề Hề kéo tiểu thái giám về phía Triệu Hiền.
Tiểu thái giám lúc này mới thật sự hoảng sợ, vừa giãy giụa vừa khóc lóc cầu xin.
Nhưng sức lực nhỏ nhoi của hắn đối với Tiêu trắc phi chẳng là gì, dù hắn có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Cuối cùng, hắn quyết tâm cắn lưỡi tự sát!
Tiêu Hề Hề không ngờ người này lại có tính khí quyết liệt như vậy, mới một chút đã cắn lưỡi tìm chết.
Nàng dừng lại, buông tay ra, mặc tiểu thái giám ngã xuống đất, che miệng đang chảy máu, thân thể không tự chủ co giật.
Triệu Hiền chú ý đến động tĩnh ở đây, cầm đao sải bước tới.
"Nương nương, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Hề Hề chỉ tiểu thái giám vẫn còn bịt miệng đang chảy máu trên đất, nói "Người này vừa rồi đánh lén sau lưng ta, muốn đẩy ta xuống sông, bị ta phát hiện, muốn chạy nhưng chạy không được, dứt khoát tự sát luôn."
Sắc mặt Triệu Hiền thay đổi, lập tức khom người, dùng sức cạy miệng tiểu thái giám.
Trên lưỡi quả thật có một vết thương lớn, nhưng vì tiểu thái giám hơi yếu, không thể hoàn toàn cắn đứt lưỡi, có lẽ còn cứu được.
Triệu Hiền gọi hai Ngọc Lân vệ, khiêng tiểu thái giám đi chữa trị.
Triệu Hiền nhờ Tiêu trắc phi kể lại toàn bộ sự việc.
Tiêu Hề Hề kể tất cả những gì nàng biết.
Triệu Hiền trầm giọng nói "Mạt tướng đã rõ, chuyện này mạt tướng sẽ bẩm báo với Thái tử Điện hạ, giao cho Điện hạ định đoạt."
Tiêu Hề Hề "Ừm."
Bảo Cầm cầm áo choáng trên tay chạy tới.
Nàng thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi "Nương nương, người không sao chứ?"
Tiêu Hề Hề "Ta không sao, vừa nãy em đi đâu vậy?"
Bảo Cầm "Vừa rồi có cung nữ nói với nô tỳ, có người thấy một chiếc khăn tay bên đường, hình như là khăn tay của người. Nô tỳ nghĩ nếu người khác nhặt được mấy đồ dùng cá nhân như khăn tay thì rất phiền phức, nên nô tỳ vội chạy tới xem có phải khăn tay của người không, nếu phải thì lập tức nhặt về. Nhưng nô tỳ đi dọc con đường hồi lâu cũng không thấy chiếc khăn tay nào, sau đó nô tỳ thấy có gì đó không ổn, sợ là chiêu điệu hổ ly sơn, nên mới vội chạy về."
Nàng nhìn Tiêu trắc phi một lượt, thấy Tiêu trắc phi bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm.
"Nương nương không sao là tốt rồi, vừa rồi làm nô tỳ lo lắng chết mất."
Tiêu Hề Hề không nói nàng biết chuyện của tiểu thái giám, sợ nàng lại lo lắng.
Lúc này Bảo Cầm mới chú ý tới Triệu Hiền đứng bên cạnh, vội hành lễ "Bái kiến Triệu tướng quân."
Triệu Hiền xua tay, nói không cần đa lễ.
Tiêu Hề Hề xoa xoa cánh tay "Mau khoác áo choàng cho ta, ở đây hơi lạnh."
Bảo Cầm giũ chiếc áo choàng, khoác lên người nàng, cẩn thận giúp nàng cài cúc áo.
Ở đằng xa, một chiếc đèn lồng hình rồng khổng lồ được đặt trên sông, dòng chữ "Quốc thái dân an, Thiên tử vạn tuế" được viết trên đèn từ xa vẫn có thể thấy được.
Những chiếc đèn lồng chầm chậm xuôi theo dòng sông.
Xung quanh có người không ngừng lớn tiếng nói những lời cát tường.
Khung cảnh thật yên bình.
Có rất nhiều đèn lồng trôi trên sông, ánh nến yếu ớt lung lay trong gió đêm.
Những chiếc đèn lồng lớn nhỏ này tạo thành một con rồng ánh sáng thật dài, uốn lượn theo dòng nước.
Trời đêm trăng sáng, trên sông ánh đèn rực rỡ.
Lạc Thanh Hàn xuyên qua đám đông, chậm rãi đi về phía Tiêu Hề Hề.