Lúc này, lượng người dạo miếu hội lên đến đỉnh điểm, khắp nơi tấp nập người qua lại, có người còn đốt pháo.
Thời đại này chưa phát minh ra thuốc súng, cái gọi là pháo được làm bằng tre, khi đốt phát ra tiếng nổ lách tách, không nguy hiểm, trẻ con có thể chơi.
Tiêu Hề Hề trông rất thú vị, bèn chạy đến quầy bán pháo, định mua một dây pháo chơi.
Nàng hỏi pháo bán thế nào?
Chủ sạp "Một văn tiền một dây, mua ba tặng một."
Tiêu Hề Hề cúi đầu lấy túi tiền.
Đúng lúc này, từ đâu có người lao ra, giật túi tiền của nàng!
Người đó cầm túi tiền chạy về phía trước nhanh như gió!
Tiêu Hề Hề cũng phản ứng lại rất nhanh.
Nàng nhặt một ống tre bên cạnh ném về phía tên trộm.
Ống tre liên tục xoay tròn giữa không trung, cuối cùng chính xác đập vào sau đầu tên trộm!
Tên trộm ngã xuống đất, cảm thấy sau đầu đau đớn.
Tên trộm chửi thề một câu, rồi nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục bỏ chạy.
Tuy nhiên, lúc này Tiêu Hề Hề đã đuổi kịp.
Nàng túm lấy cổ áo tên trộm.
"Nếu ngươi có bản lĩnh trộm tiền của ta, có giỏi thì đừng có chạy!"
Mãi đến lúc này, Lạc Dạ Thần mới hoàn hồn, y tức giận hét lên "Đó là tiền của ta! Dám trộm tiền của ta, ngươi chán sống rồi sao?!"
Lạc Thanh Hàn nhận thấy có những người đang gần.
Hắn giơ tay nắm cánh tay Lạc Dạ Thần, ném y sang một bên.
Lạc Dạ Thần đang chống nạng, đột nhiên bị ném thế này, cả người mất thăng bằng, loạng choạng lùi hai bước rồi ngã ngửa xuống đất, làm y đau đến nghiến răng.
Y vừa định mắng, thì thấy bốn người từ bên cạnh xông lên!
Cả bốn người đều cầm đao trong tay.
Vốn bọn chúng muốn tấn công Lạc Dạ Thần, nhưng Lạc Dạ Thần bị người khác đẩy ra, thế nên bọn chúng tạm thời đổi hướng tấn công Lạc Thanh Hàn ở gần nhất.
Thấy Lạc Thanh Hàn rơi vào vòng vây của bốn người, có khả năng sẽ bỏ mạng dưới đao, Lạc Dạ Thần trợn mắt hét to.
"Tam đệ, cẩn thận!"
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh giơ tay phải, để lộ chiếc nỏ nhỏ giấu trong tay áo, bắn liên tiếp bốn mũi tên.
Vì bốn sát thủ ở quá gần, vẫn đang trong tư thế lao tới nên không kịp né tránh, lần lượt bị tên bắn trúng.
Hai tên bị bắn chí mạng, chết ngay lập tức.
Hai tên còn lại may mắn tránh được đòn chí mạng, nhưng bị trúng vào bộ phận khác trên cơ thể, bị thương không nhẹ.
Bọn chúng thấy Lạc Thanh Hàn lại chĩa nỏ về phía mình, sắc mặt bọn chúng sợ hãi tái nhợt, cuống quít lui về sau, muốn ra khỏi tầm bắn của nỏ.
Lạc Thanh Hàn không đuổi theo.
Thật ra, nỏ bỏ túi của hắn chỉ có thể bắn tối đa bốn mũi tên, bây giờ trong nỏ không còn mũi tên nào nữa.
Đáng tiếc hai sát thủ kia không biết, còn tưởng Lạc Thanh Hàn có thể tiếp tục bắn tên.
Bọn chúng biết lần ám sát này đã thất bại.
Bọn chúng quyết định rời khỏi đây trước.
Cả hai cố tình lách vào chỗ đông người che giấu hành tung.
Cùng lúc đó, tên trộm túi tiền thấy tình hình không ổn, muốn bỏ chạy nhưng bị Tiêu Hề Hề túm chặt cổ áo sau lưng.
Gã trốn không thoát, trong mắt lóe lên tia tàn ác, đột nhiên rút con dao găm sắc bén từ trong tay áo, đâm về phía Tiêu Hề Hề!
Tiêu Hề Hề nghiêng người né con dao, sau đó nắm cổ tay đang cầm dao của gã, đồng thời giơ chân đá mạnh vào đầu gối gã!
Tên trộm bị đá, một chân khuỵu xuống đất.
Dù tối nay gã mặc quần áo dày nhưng đầu gối vẫn đau khi đập mạnh xuống đất.
Tiêu Hề Hề nhân cơ hội vòng tay ra sau lưng gã, đồng thời đè đầu gối lên lưng gã, làm cả người gã khom xuống.
Gã giơ bàn tay còn lại lên, cố huých khuỷu tay vào nữ nhân phía sau.
Tiêu Hề Hề thả cổ áo gã ra, bắt lấy cánh tay gã.
Gã tức giận chửi rủa "Ả đàn bà thối, thả lão tử ra!"
Tiêu Hề Hề càng dùng sức, vặn trật khớp tay phải của gã.
Gã đau đớn hét lên.
Bây giờ gã thậm chí không còn sức chửi rủa.
Lạc Thanh Hàn đi tới, thấy Tiêu Hề Hề bình an vô sự, mới thấy nhẹ nhõm.
Tiêu Hề Hề nhìn hai sát thủ nằm trong vũng máu, hỏi "Hai tên bỏ trốn kia thì sao?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Bọn chúng trốn không thoát."
Tiêu Hề Hề tò mò, miếu hội đâu đâu cũng là người, hai sát thủ trà trộn vào đám đông nên rất khó tìm, nàng không biết Thái tử làm sao tìm người được.
Kế đó, nàng nghe có người ở trong đám đông hét lên.
"Thích khách ở đây!"
Những người nãy giờ đang múa lân chợt dừng lại, bỏ đầu lân chạy về phía âm thanh.
Những người nãy giờ đang bán hàng chợt nghiêm túc, rút kiếm từ nhiều nơi cũng chạy về hướng đó.
Ngay cả những người đang xem náo nhiệt lúc này cũng bỏ đi vẻ mặt hào hứng, xắn tay áo lên, hung hăng lao về cùng một hướng.
Tiêu Hề Hề nhìn mà ngẩn cả người.
Không chỉ nàng, hai tên sát thủ đang trốn trong đám người, cho rằng sẽ không ai phát hiện, lúc này cũng sửng sốt.
Đến khi bọn chúng kịp nhận ra thì đã bị trói và bắt giữ, cả miệng cũng bị thứ gì đó chặn lại, không phát ra được tiếng nào, càng không thể cắn thuốc độc tự sát.
Miếu hội vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, giờ đã im bặt.
Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong mỗi người dẫn theo một sát thủ, bước đến trước mặt Thái tử, chắp tay hành lễ.
"Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, đã bắt sống sát thủ!"
Lúc này hai người vẫn đang mặc trang phục múa lân.
Hóa ra những người biểu diễn múa lân vừa rồi là hai người họ đóng giả.
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn Thái tử, trong mắt đầy tò mò.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh giải thích "Ta sớm đoán được sẽ có đợt sát thủ thứ hai, nên đã cho người chuẩn bị trước miếu hội này, ta cố tình đưa nàng ra ngoài dạo miếu hội, là để dụ rắn khỏi hang, sau đó bắt cá trong chậu."
Tiêu Hề Hề vẫn khó hiểu "Sao người biết sẽ có đợt sát thủ thứ hai?"
"Dựa theo quy tắc của Huyết Vũ Lâu, nếu ám sát thất bại, một là hoàn trả gấp đôi số tiền, hai là phái một nhóm sát thủ lợi hại hơn. Theo khẩu cung của đám ni cô kia, kẻ chủ mưu đưa ra giá rất cao, Huyết Vũ Lâu nhất định không nỡ đền tiền, nên chỉ có thể phái một nhóm sát thủ khác đi ám sát Đại hoàng tử."
Lúc này, Lạc Dạ Thần được người bên cạnh đỡ đứng dậy.
Y nghe vậy, lập tức nổi giận.
"Nếu ngươi biết có thích khách muốn giết ta, sao không nói ta biết? Còn dẫn ta dạo miếu hội? Ngươi muốn dâng cừu vào miệng cọp!"
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn y một cái, hỏi ngược lại "Không phải huynh nhất quyết muốn đi theo sao?"
Lạc Dạ Thần nghẹn họng.