Lạc Dạ Thần vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng.
"Ngươi có thể nói rõ với ta! Chỉ cần ngươi nói có sát thủ, ta nhất định sẽ không đi!"
"Ta làm sao biết người bên cạnh huynh có đáng tin hay không? Lỡ như huynh không cẩn thận tiết lộ tin tức thì sao? Để đảm bảo an toàn, ta không nên nói cho huynh biết thì tốt hơn."
Lạc Dạ Thần rất không phục.
Y không ngu ngốc, chuyện quan trọng như vậy sao có thể tiết lộ?!
Y còn muốn tranh luận với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn không muốn nói với y nữa, quay sang nói với Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong.
"Các ngươi giải hai tên sát thủ, cả tên trộm kia, nghiêm hình thẩm vấn."
"Vâng!"
Hai tên sát thủ và tên trộm bị cưỡng ép kéo đi.
Một nửa Ngọc Lân vệ đã đi, vẫn còn một nửa ở lại.
Lúc này bọn họ đều mặc quần áo của dân chúng, thoạt nhìn rất giống.
Ngoài Ngọc Lân vệ, còn rất nhiều bổ khoái và nha dịch cải trang, bọn họ được Thái tử mượn ở huyện nha, vì bọn họ đều là người địa phương, nên cải trang nhìn giống hơn, thậm chí đám sát thủ không phát hiện ra bất thường.
Huyện lệnh luôn trốn trong quán trà gần đó, thấy sát thủ bị bắt, liền chạy ra khỏi quán trà, quỳ xuống hành lễ với Thái tử.
"Vi thần bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho ông đứng dậy nói chuyện.
Huyện lệnh đứng dậy, vẫn hơi cúi người, tỏ vẻ thận trọng lấy lòng.
"Chúc mừng Điện hạ thành công bắt được sát thủ, Điện hạ anh minh thần võ, đám sát thủ kia dù có gian xảo cỡ nào cũng không phải là đối thủ của người!"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Lần này nhờ khanh cho ta mượn nhân lực, ta sẽ ghi nhớ công lao này của khanh."
Huyện lệnh vừa mừng vừa lo "Có thể làm việc cho Thái tử Điện hạ là vinh hạnh của vi thần!"
Khi ông biết "khắc tinh của Huyện lệnh" Thái tử đến huyện Hoài Triệu, đã sợ hãi mấy đêm không ngủ ngon, thậm chí còn chuẩn bị tinh thần cáo lão về quê.
Cũng may Thái tử không ra tay với Huyện lệnh đáng thương như ông, ngược lại còn cho ông cơ hội thể hiện.
Cảm giác giống như đang mơ, tốt đẹp đến mức có hơi không chân thật.
Huyện lệnh ân cần đưa nhóm người Thái tử về dịch trạm.
Thường công công đã chuẩn bị sẵn nước nóng, vừa thấy Thái tử và Tiêu trắc phi về, lập tức sai người mang nước nóng vào phòng cho hai vị chủ tử tắm rửa.
Hai người cách nhau một tấm bình phong, mỗi người ngồi trong bồn tắm riêng.
Tiêu Hề Hề lười biếng ngâm mình, cực kỳ thoải mái.
Nàng nhớ lại chuyện xảy ra ở miếu hội, vẫn còn vài chỗ nàng không hiểu lắm.
"Sao Điện hạ có thể chắc chắn đám sát thủ đó sẽ ra tay ở miếu hội?"
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói "Tối qua, ta đã sai người kiểm tra cứ điểm của Huyết Vũ Lâu ở đây, cứ điểm bị bỏ trống, nhưng theo mô tả của người dân xung quanh, hôm kia vẫn có người hoạt động trong cứ điểm đó. Ta đoán đám sát thủ sẽ không đi đâu xa mà ẩn náu ở huyện Hoài Triệu tìm cơ hội ra tay. Vừa hay hôm nay là giao thừa, buổi tối có miếu hội, khắp nơi đều có người đương nhiên là cơ hội tốt để ra tay. Chỉ cần ta dẫn nàng và Đại hoàng tử dạo miếu hội, đám sát thủ ẩn náu đó nhất định sẽ ra tay."
Sát thủ mà, đều là những kẻ li3m máu trên mũi dao.
Cả khi bọn chúng đoán được đối phương có thể đã đề phòng, nhưng số tiền lớn trước mắt quá cám dỗ, vẫn quyết định lao tới.
Tiêu Hề Hề cảm thán nói "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn."
Tiếng nước tí tách phát ra từ phía bên kia bình phong.
Tiêu Hề Hề hỏi "Người tắm xong rồi?"
Lạc Thanh Hàn thấp giọng đáp "Ừm."
Hắn không gọi người hầu hạ, tự lau sạch nước trên người, mặc đồ ngủ ngồi trên giường.
Hắn lấy một ngọc bội cá mè hoa trong y phục đã thay của mình.
Hắn tình cờ nhìn thấy nó trong lúc dạo miếu hội, cảm thấy khá dễ thương nên đã mua nó.
Chất liệu ngọc bội này không tốt, dính nhiều bông gòn và vết nứt, nhưng đường nét chạm khắc rất tốt, hình cá mè hoa được chạm khắc ngây thơ vui vẻ, rất đẹp mắt.
Lần đầu nhìn nó, hắn đã cảm thấy nó rất hợp với Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn tìm một sợi dây đỏ, xỏ ngọc bội vào, giấu nó dưới gối.
Tiêu Hề Hề tắm xong, mặc y phục.
Lạc Thanh Hàn gọi người vào đổ nước tắm.
Người hầu rời đi, trong phòng chỉ còn Thái tử và Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề làm ảo thuật, biến ra một cái túi nhỏ.
"Téng téng téng teng! Điện hạ, đoán xem đây là gì?"
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nhả ra bốn chữ "Túi tiền của nàng."
Tiêu Hề Hề "Không, bây giờ nó là túi tiền của người!"
Nói xong nàng nhét túi tiền vào tay Thái tử.
Lạc Thanh Hàn không hiểu "Nàng đưa túi tiền cho ta làm gì?"
Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng ngời nói "Đây là tiền lì xì của người."
"Ta không phải con nít, không cần lì xì."
Tiêu Hề Hề "Chỉ là cầu may thôi mà, người đừng chấp nhất như vậy."
Lạc Thanh Hàn mở túi, thấy ba đồng tiền bên trong.
Trước đó Đại hoàng tử đưa cho Tiêu Hề Hề ba lượng, Tiêu Hề Hề dùng tiền này mua rất nhiều đồ ăn, Lạc Thanh Hàn vẫn luôn bên cạnh quan sát, biết nàng còn dư lại ba đồng.
Xem ra tiền lì xì nàng đưa cho hắn chính là ba đồng còn lại.
Lạc Thanh Hàn "Nàng đúng là biết cách sống, không lãng phí một đồng nào."
Tiêu Hề Hề cười khúc khích, sau đó duỗi hai bàn tay, háo hức nói "Bây giờ đến lượt người phát tiền lì xì cho thần thiếp rồi."
Lạc Thanh Hàn bỏ túi tiền vào trong ngực, chậm rãi nói.
"Ta không chuẩn bị tiền lì xì cho nàng."
Tiêu Hề Hề thất vọng "Chuyện quan trọng như vậy mà người lại không quan tâm."
Lạc Thanh Hàn "Nhưng ta chuẩn bị cho nàng thứ khác."
Tiêu Hề Hề lập tức lấy lại tinh thần.
"Thứ gì vậy?"
Lạc Thanh Hàn lấy ngọc bội dưới gối đưa cho nàng.
"Tặng cho nàng."
Dưới ánh nến lờ mờ, Tiêu Hề Hề nhìn rõ đó là một ngọc bội cá mè hoa, nàng cười híp mắt "Con cá này mập thật, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon!"
Lạc Thanh Hàn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tán thành "Ta cũng thấy vậy."
Tiêu Hề Hề đeo ngọc bội lên cổ.
Tiêu Hề Hề khoe "Đẹp không?"
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc đánh giá, thành thật trả lời "Cũng bình thường."
Tiêu Hề Hề "......"
Đây không phải ngọc bội người tặng à? Người còn nói cũng bình thường? Người chọc tức ai vậy chứ?!
Lạc Thanh Hàn "Chất liệu ngọc bội này không tốt, không hợp với nàng, sau này ta sẽ tìm ngọc bội tốt khác, khắc một cái mới cho nàng."
Tiêu Hề Hề xù lông tức thì được vuốt v3.
Thế còn được!
Nàng ngồi cạnh Thái tử tuyên bố.
"Đêm nay là giao thừa, chúng ta phải đón giao thừa, phải qua giờ Tý mới được ngủ."
- --------