Mục lục
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Lân vệ kể lại toàn bộ quá trình Đại hoàng tử bị bắt.

Lạc Thanh Hàn nghe xong cũng không phản ứng gì.

Hắn bảo Tiêu Lăng Phong đến gần phủ Trần Lưu vương nghe ngóng tình hình, phái thêm hai người đến lân cận hành cung dò thám cục diện thế nào.

Sắp xếp xong mọi việc, Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề vào một quán trà gần đó.

Hai người ngồi cạnh cửa sổ trong phòng riêng.

Tiêu Hề Hề đặt chậu sứ lên bàn, gọi tất cả những món nổi tiếng ở đây ăn hết một lượt.

Nàng còn cố ý bảo hầu bàn mang một ít vỏ tôm và thịt nạc tới.

Lạc Thanh Hàn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiêu Hề Hề đút vỏ tôm và thịt nạc cho Tiểu Hề, thấy có món ngon, Tiểu Hề cuối cùng cũng thò đầu ra khỏi mai, cẩn thận ăn từng miếng.

Tiêu Hề Hề vừa ăn bánh uống trà, vừa quan sát Tiểu Hề ăn.

Không lâu sau, Tiêu Lăng Phong và hai Ngọc Lân vệ đã trở về.

Tiêu Lăng Phong nói "Mạt tướng dò la được, bệnh tình của Trần Lưu vương đột nhiên trở nặng, nghe nói đơn thuốc có vấn đề, Cừu Lỗi nghi ngờ Thái tử hại Trần Lưu vương, nên mới dẫn quân bao vây hành cung, muốn Thái tử giải thích rõ ràng. Vừa lúc Thái tử không ở hành cung, nên Cừu Lỗi đưa Đại hoàng tử đi, hiện giờ Đại hoàng tử bị nhốt trong vương phủ, trước mắt không rõ tình hình thế nào."

Hai Ngọc Lân vệ nói tiếp.

"Chúng thần đến gần hành cung dò thám, hành cung hiện giờ đã bị quân Xích Tiêu bao vây, người bên trong không thể ra, người bên ngoài không thể vào."

Lạc Thanh Hàn gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, như thể đang nghĩ gì đó.

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, tò mò hỏi "Chúng ta sẽ đi cứu Đại hoàng tử sao?"

Lạc Thanh Hàn "Không đi."

Tiêu Hề Hề thầm thắp một ngọn nến trong lòng cho Đại hoàng tử đáng thương.

Lạc Thanh Hàn liếc nhìn nàng, chủ động giải thích "Dù Cừu Lỗi bốc đồng hay tức giận, nhưng không ngu ngốc đến mức giết Đại hoàng tử, cùng lắm y chỉ muốn hù dọa Đại hoàng huynh, Đại hoàng huynh ở trong tay y hẳn sẽ an toàn."

Người khiến hắn thấy nguy hiểm thật sự là Cừu Viễn.

Tiêu Hề Hề chớp mắt, muốn nói người không cần giải thích với ta nhiều như vậy.

Nhưng sau đó nàng nhớ tới thân phận vợ bé của mình, lập tức chống cằm, lộ ra sự ngưỡng mộ.

"Điện hạ quả là người trọng tình trọng nghĩa, biết nhìn xa trông rộng! Thần thiếp có thể gả cho người, là phước đức ba đời của thần thiếp!"

Là một người vợ bé, điều quan trọng nhất là học cách nịnh nọt!

Phải nắm bắt mọi cơ hội có thể, không ngừng điên cuồng nịnh nọt!

Chỉ cần là người thì chắc chắn sẽ thích nghe mấy lời tốt đẹp, Thái tử hẳn cũng như vậy.

Quả nhiên.

Nghe nàng nịnh nọt, khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi nhếch lên, xem ra tâm trạng rất tốt.

Tiêu Lăng Phong bên cạnh yên lặng cúi đầu, giả như không nghe không thấy.

Lúc trước ông có hơi lo lắng Tiêu Hề Hề không đủ thông minh để lấy lòng Thái tử, nhưng bây giờ xem ra... hừm, ông lo hơi nhiều rồi!

Qua thời gian ngắn ở chung này, ông có thể nhìn ra, Thái tử thích Tiêu Hề Hề ngốc nghếch, nếu đổi lại là một nữ nhân xảo trá, Thái tử có lẽ sớm đã vứt bỏ rồi.

Có lẽ đây là tật xấu của nam nhân, càng thông minh càng không muốn người bên cạnh mình quá thông minh.

Nhất là đối với một người có địa vị cao như Thái tử, nhất định sẽ thích người ngốc nghếch một chút, vì ngốc nghếch một chút càng dễ khống chế, càng ít gặp chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này, một Ngọc Lân vệ vội vã bước vào, nhanh chóng nói.

"Điện hạ, vừa rồi phủ Trần Lưu vương tung tin trong thành có thích khách, hiện giờ quân Xích Tiêu lục soát toàn thành bắt thích khách, thuộc hạ xem chân dung thích khách của bọn chúng, trên đó vẽ chính là Thái tử Điện hạ!"

Tiêu Lăng Phong chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nói "Cừu Lỗi có ý gì? Không chỉ vua khống Thái tử là thích khách, còn muốn bắt Thái tử, đây không phải muốn tạo phản sao?"

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Cừu Lỗi chỉ chịu tội thay, kẻ chủ mưu đằng sau hẳn là Cừu Viễn."

"Chuyện này thì có liên quan gì Cừu Viễn?"

Cũng chẳng trách Tiêu Lăng Phong không nghĩ tới Cừu Viễn, vì Cừu Viễn quá mờ nhạt, còn Cừu Lỗi luôn nhảy nhót khắp nơi, bày ra cảm giác tồn tại mãnh liệt, khiến người ta cứ chú ý tới y.

Lạc Thanh Hàn xoa xoa tách trà trong tay, bình tĩnh nói.

"Cừu Viễn sớm đã vạch xong kế hoạch, trước tiên gã mượn tay Cừu Lỗi, muốn lợi dụng Vinh cơ bắt chẹt Cừu Thịnh. Đáng tiếc Cừu Thịnh không làm theo kế hoạch dự định của gã, Cừu Thịnh chẳng những không bị uy hiếp, thậm chí còn thú nhận mọi chuyện với Trần Lưu vương, Vinh cơ cũng thành con cờ bỏ đi."

"Bệnh tình của Trần Lưu vương đột nhiên trở nặng hẳn cũng là Cừu Viễn gây ra, gã biết quá rõ tính cách của Cừu Lỗi. Vốn Cừu Lỗi đã bất mãn với ta, cộng thêm gã âm thầm khiêu khích, Cừu Lỗi dễ dàng rơi vào cái bẫy."

"Dù Cừu Lỗi đoán được trong chuyện này có vấn đề, cũng không ngăn được y nhân cơ hội này dạy cho ta một bài học để lấy lại thể diện của mình."

"Mà một khi Cừu Lỗi ra tay với ta, đồng nghĩa với việc gánh lấy tội danh bất kính."

"Đợi thời cơ chín muồi, Cừu Viễn có thể lấy danh nghĩa của ta, quang minh chính đại giết Cừu Lỗi, danh chính ngôn thuận tiếp quản quân Xích Tiêu."

"Đợi đến lúc Trần Lưu vương chết, Cừu Viễn sẽ là người duy nhất thừa kế vương vị."

"Dù sau này triều đình có truy cứu, Cừu Viễn có thể đổ hết tội cho Cừu Lỗi, chuyện xấu đều đo Cừu Lỗi làm, còn gã vì cứu Thái tử, không tiếc đại nghĩa diệt thân, giết huynh đệ ruột thịt của mình, thậm chí còn liên lụy đến phụ vương, về tình về lý gã không có sai."

"Hơn nữa, gã nắm trong tay năm mươi ngàn quân Xích Tiêu, triều đình còn cần gã trấn giữ quận Trần Lưu, dù phụ hoàng nghi ngờ gã, cũng tạm thời sẽ không động đến gã."

......

Tiêu Lăng Phong nghe xong chợt hiểu ra, đồng thời không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Rốt cuộc một người máu lạnh đến mức nào, vì tranh giành quyền lợi, thậm chí có thể hy sinh cả phụ thân và huynh đệ của mình.

Nói đi cũng phải nói lại, Thái tử chỉ dựa vào một chút tình hình đã suy ra đại khái mọi chuyện.

Điều này có phải chứng tỏ ở vài khía cạnh, cách suy nghĩ của Thái tử giống với Cừu Viễn?

Thật ra, bọn họ là cùng một loại người.

Tiêu Lăng Phong càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng, thậm chí không dám nhìn Thái tử nữa.

Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều như vậy, nàng giơ tay hỏi "Điện hạ, thần thiếp có câu hỏi!"

Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho nàng nói.

Tiêu Hề Hề "Dù Cừu Viễn đã tính hết mọi chuyện, nhưng vẫn còn người mà, chỉ cần người về Thịnh Kinh, chân tướng sẽ sáng tỏ, những chuyện Cừu Viễn làm trước đó há chẳng phải đều uổng phí hết sao?"

Lạc Thanh Hàn "Cho nên Cừu Viễn mới nóng lòng muốn bắt ta, chỉ cần ta chết, sau đó đổ tội cho Cừu Lỗi, sẽ không còn ai biết được chân tướng."

"Nhưng thần thiếp biết chân tướng, Tiêu tướng quân cũng biết!"

Tiêu Lăng Phong đột nhiên bị điểm danh, vô thức ngẩng đầu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK