Mục lục
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đây, khi Trần lương viên đối mặt với Cảnh trắc phi, nàng rất thận trọng, ăn nói hành động đều có ý nịnh nọt nàng ta.

Tuy ngoài mặt tỷ tỷ muội muội, nhưng thật ra Trần lương viên giống như chạy vặt cho Cảnh trắc phi, mọi việc đều nghe theo lệnh của Cảnh trắc phi.

Nhưng bây giờ thì khác.

Trần lương viên thấy mình được Thái tử sủng ái nên trong lòng có niềm tin hơn.

Nàng mặc một chiếc váy màu sắc rực rỡ, bước vào điện Uyển Hà, uyển chuyển hành lễ.

"Muội muội thỉnh an Cảnh tỷ tỷ."

Cảnh trắc phi nhìn khuôn mặt hồng nhuận sáng bóng của nàng, khẽ mỉm cười "Thấy muội muội như vậy, hẳn là tối qua Thái tử Điện hạ rất yêu thích muội."

Trần lương viên đương nhiên sẽ không nói sự thật tối qua nàng không hề thị tẩm.

Nàng cũng cười, trông hơi ngại ngùng, nhưng giọng điệu đầy tự mãn.

"Đúng vậy, Thái tử Điện hạ rất tốt với muội, sáng nay còn thưởng cho muội rất nhiều vải tốt, nhiều vải như vậy cũng không dùng hết, chi bằng lát nữa chia cho tỷ tỷ một ít?"

"Muội có lòng như vậy là được rồi, gần đây ta cũng không ra ngoài nhiều, không cần vải tốt may y phục, y phục cũ trước đó cũng đủ dùng rồi. Ngược lại là muội muội, không dễ gì mới được Thái tử sủng ái, muội phải trân trọng mới được."

Trần lương viên dường như không hiểu ý chế giễu trong lời của đối phương, mỉm cười đáp lại "Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở, muội nhất định sẽ trân trọng cơ hội trước mắt."

Cảnh trắc phi ra hiệu cho nàng ngồi xuống nói chuyện.

Trần lương viên ngồi quỳ đối diện với nàng.

Trước đây, vì địa vị chênh lệch, Trần lương viên dù ngồi cũng không yên, cả người luôn căng thẳng.

Nhưng hôm nay nàng đã đổi trạng thái cẩn thận trước kia, chọn một tư thế thoải mái nhất ngồi xuống.

Nàng cầm tách trà trước mặt nhấp một ngụm.

"Trà của tỷ tỷ uống không còn ngon như trước, chẳng lẽ đổi trà rồi sao? Nếu là thật, nhất định hạ nhân tệ bạc với tỷ tỷ rồi, để cho tỷ tỷ uống loại trà kém như vậy?"

Cảnh trắc phi cười nói "Trà ở chỗ ta chưa từng thay đổi, hôm nay muội muội thấy trà không ngon, có lẽ là vì mắt nhìn của muội muội cao lên rồi, không thích trà thô ở đây."

Trần lương viên thích kiểu cười lạnh giễu cợt của đối phương.

Đối phương càng giễu cợt nàng, chứng tỏ đối phương càng đố kị.

Đố kị này chứng minh nàng đã vượt qua đối phương ở vài phương diện.

Đây là trá hình khẳng định nàng.

Trần lương viên cười tươi như hoa "Xem tỷ tỷ nói kìa, đầu lưỡi của muội nếm trà không tốt lắm, cũng không biết ngon dở, tỷ tỷ đừng trách muội."

Các cung nữ mang bánh ngọt lên, đặt ở giữa hai người.

Trước đây Trần lương viên không dám tùy tiện nếm thử những bánh ngọt này, nhưng hôm nay nàng không đắn đo như vậy, mỗi thứ nàng đều thử một chút, rồi còn nhận xét vài câu.

Cảnh trắc phi phẩy nhẹ quạt tròn, bình tĩnh nói "Nếu muội muội thích món bánh ngọt này, có thể mang về từ từ thưởng thức."

"Không cần, sáng nay ngự thiện phòng đưa rất nhiều bánh ngọt tới lầu Vũ Lộ, đều là bánh ngọt mới nghiên cứu gần đây, hương vị cũng được, tỷ tỷ để dành bánh ngọt này từ từ thưởng thức đi."

Cảnh trắc phi cười nói "Cũng đúng, muội muội vừa được sủng ái, lại là thời gian tươi đẹp nhất, muốn ăn món gì ngon mà không có chứ? Hôm nay gọi muội tới đây là muốn đưa cho muội một ít thứ."

Nàng liếc nhìn Đông Lăng.

Đông Lăng hiểu ra, lập tức mang đến một hộp gấm vừa nặng vừa tinh xảo.

Mở hộp gấm ra, bên trong là một bộ trang sức bằng vàng, mỗi một món trang sức đều được khảm hồng ngọc, vô cùng hoa lệ chói mắt.

Trần lương viên chỉ nhìn một cái thì không thể dời mắt.

"Tỷ tỷ đây là..."

Cảnh trắc phi cười nói "Đây là trang sức ta mang từ nhà vào cung, mẫu thân đặc biệt nhờ người làm riêng cho ta, tiếc là ta trước giờ không thích màu đỏ tươi như vậy, nên vẫn luôn cất dưới đáy rương. Hiện giờ thấy muội muội được sủng ái, ta không có gì để tặng, chỉ có bộ trang sức này hợp với muội, hy vọng muội muội nhận món quà này, đừng quên tình nghĩa tỷ muội của chúng ta."

Không nữ nhân nào không yêu thích trang sức vàng bạc xinh đẹp, Trần lương viên cũng không ngoại lệ.

Nàng khó nhọc rời mắt khỏi món trang sức, nhìn vào mắt Cảnh trắc phi, nói những lời trái lòng.

"Không công không nhận lộc, lễ vật của tỷ tỷ quá quý trọng, muội muội không nhận nổi."

Cảnh trắc phi "Thật không dám giấu, sở dĩ ta tặng món quà này cho muội muội, thật ra cũng có chút lòng riêng, hi vọng muội muội có thể giúp ta một chút."

"Giúp chuyện gì?"

"Cách đây không lâu, ta vô ý lỡ lời, chọc giận Thái tử Điện hạ, Điện hạ phạt ta mô phỏng Vạn Lý Sơn Hải Đồ. Tranh này ta mô phỏng cũng đã lâu, mà không có tiến triển gì, quả thật rất là mệt, ta muốn nhờ muội nói vài lời với Thái tử, có thể đổi Vạn Lý Sơn Hải Đồ thành bức tranh khác dễ hơn không?"

Trần lương viên hiểu ra "Thì ra là vì chuyện này."

Nàng thấy yên tâm, không sợ đối phương có mưu đồ, mà sợ đối phương không có mưu đồ.

Nàng giúp đối phương cầu tình, đối phương tặng quà cho nàng.

Đây là một vụ mua bán công bằng.

Trần lương viên cười nói "Dù tỷ tỷ không tặng quà, muội cũng sẽ giúp tỷ cầu xin Thái tử, nhưng Thái tử luôn có chính kiến của mình, muội cũng không dám đảm bảo có thể thuyết phục được ngài ấy hay không."

Cảnh trắc phi "Chỉ cần muội có thể giúp ta cầu xin vậy là đủ rồi."

Như vậy, Trần lương viên yên tâm nhận bộ trang sức vàng khảm hồng ngọc.

Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó Trần lương viên cầm bộ trang sức rời khỏi điện Uyển Hà.

Cảnh trắc phi nhìn bóng lưng nàng đi xa, nụ cười trên mặt dần tiêu tan, trong mắt hiện lên lạnh lùng.

Chiều hôm đó, Trần lương viên đeo bộ trang sức vàng khảm hồng ngọc trên người, còn cố ý kết hợp với một chiếc váy màu đỏ, chiếc váy này khiến nàng giống như một đóa hoa phú quý đang nở rộ trên thế gian.

Nàng ngắm mình trong gương, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy mình thật xinh đẹp.

Nhu Cúc mang theo một hộp thức ăn đi vào, cung kính nói "Tiểu chủ, canh gà đã chuẩn bị xong."

Trần lương viên vuốt trâm vàng trên búi tóc, uyển chuyển đứng dậy.

"Đi thôi, chúng ta mang canh cho Thái tử."

Kết quả vừa bước ra khỏi lầu Vũ Lộ, Trần lương viên thấy rất khó chịu, đặc biệt là da đầu rất ngứa.

Nàng nhịn không được muốn gãi.

Nhu Cúc vội ngăn lại "Tiểu chủ đừng làm rối tóc."

Trần lương viên cau mày, lúc đầu nàng có thể chịu được, nhưng sau đó thì không thể.

Nàng nhờ Nhu Cúc xem giúp có thứ gì không sạch sẽ trong tóc không?

Nhu Cúc kiểm tra tóc của nàng, thấy da đầu của nàng đỏ bừng, trên đó có nhiều vết mẩn ngứa, làm Nhu Cúc sợ hãi, tức thì thay đổi sắc mặt.

"Tiểu chủ, chúng ta mau về đi, mời thái y đến xem thử!"

Trần lương viên nửa đường phải quay lại lầu Vũ Lộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK