Dù đã muộn nhưng vẫn có thể ngủ thêm một lúc.
Lạc Thanh Hàn tự nhiên ôm người vào trong lòng, trầm giọng hỏi.
"Nàng có thể thông qua tướng mạo đoán được lai lịch của đám ni cô kia không?"
Tiêu Hề Hề ngáp một cái "Từ tướng mạo của bọn chúng, hẳn là sát thủ chuyên nghiệp, trước kia giết không ít người, bọn chúng còn có một tổ chức sát thủ, cụ thể là gì thì nhìn không ra."
Lạc Thanh Hàn trầm ngâm.
Nếu đám ni cô là sát thủ giả dạng, nghĩa là có người thuê bọn chúng.
Vậy kẻ chủ mưu đằng sau là ai?
Sáng hôm sau, Thái tử vừa tắm xong thì được báo Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong đến.
Cả đêm qua hai người không ngủ.
Vì bù đắp lỗi lầm của mình, hai người vắt óc suy nghĩ, dùng mọi cách có thể, cuối cùng đã moi được thông tin hữu ích từ đám ni cô đó.
"Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, đám ni cô đó là sát thủ giả dạng, bọn chúng thuộc một tổ chức sát thủ tên là Huyết Vũ Lâu, một tháng trước nhận nhiệm vụ ám sát Đại hoàng tử, bọn chúng biết đường núi phía trước bị tuyết đóng băng, xe ngựa không thể đi qua nên cố ý giăng bẫy ở đây để dụ Thái tử Điện hạ và Đại hoàng tử."
Tiêu Lăng Phong vừa nói, hai tay vừa dâng bản khẩu cung.
Lạc Thanh Hàn nhận lấy, xem qua khẩu cung, đám ni cô giả này được người khác thuê, chỉ biết đối phương ra giá cao, chứ không biết danh tính cụ thể.
Đây cũng là quy tắc của Huyết Vũ Lâu, sát thủ chỉ phụ trách giết người, giết người xong sẽ đến địa điểm chỉ định nhận tiền.
Còn về người thuê là ai, sát thủ không hề quan tâm.
Lúc này Triệu Hiền mới lên tiếng.
"Trước đó Đổng Minh Xuân bị ám sát, mạt tướng có nhờ bằng hữu nghe ngóng, được biết đám sát thủ đó cũng đến từ một tổ chức sát thủ tên là Huyết Vũ Lâu. Nghe nói Huyết Vũ Lâu khá nổi tiếng trong giang hồ, thậm chí bọn chúng còn có bảng xếp hạng sát thủ, cấp bậc sát thủ càng cao thì giá càng đắt. Trong số bốn sát thủ ám sát Đổng Minh Xuân, hai sát thủ trốn thoát đều có tên trên bảng xếp hạng, thân thủ của bọn chúng quả thật rất lợi hại."
Lạc Thanh Hàn trầm ngâm "Đều là sát thủ của Huyết Vũ Lâu, trùng hợp vậy sao?"
Triệu Hiền thử hỏi "Người nghi ngờ vụ ám sát Đổng Minh Xuân và ám sát Đại hoàng tử là do cùng một người chỉ thị?"
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Từ góc độ lý thuyết, rất có thể là cùng một người chỉ thị.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận, sẽ phát hiện tác phong hai lần ám sát rất khác nhau.
Vụ ám sát Đổng Minh Xuân ra tay dứt khoát gọn gàng, trước sau không tìm ra manh mối, thậm chí Thái tử đến giờ vẫn không biết tại sao kẻ chủ mưu lại nhất quyết muốn ám sát Đổng Minh Xuân?
Mà hành động ám sát Đại hoàng tử đêm qua đơn giản lỗ mãng hơn nhiều.
Đối phương nói rõ muốn giết Đại hoàng tử, giá họa cho Thái tử.
Ai có đầu óc đều biết kẻ chủ mưu chắc chắn nhắm vào ngôi vị Thái tử.
Lạc Thanh Hàn mơ hồ nhận thấy hai chuyện này dường như không phải do cùng một người chỉ thị.
Hắn đặt khẩu cung lên bàn.
Xem ra phải điều tra Huyết Vũ Lâu kia trước.
Đám ni cô đó đã khai ra hai căn cứ bí mật của Huyết Vũ Lâu, tình cờ là hai nơi mà họ sẽ đi ngang trong lúc về kinh.
Lạc Thanh Hàn định trong lúc lên đường về kinh, thuận tiện giải quyết hai nơi đó, xem thử hắn có thể tra được bối cảnh lai lịch của Huyết Vũ Lâu hay không.
Hắn nhìn hai người trước mặt, lạnh lùng nói.
"Tối qua hai ngươi sơ suất, làm kẻ khác có cơ hội ra tay, suýt nữa gây họa lớn, mỗi người phạt hai mươi roi, còn tái phạm sẽ cách chức điều tra."
Triệu Hiền và Tiêu Lăng Phong chắp tay.
"Đa tạ Thái tử khai ân!"
Hai người xoay người ra khỏi am ni cô, đứng trong sân nhận hình phạt.
Tiêu Hề Hề không ra ngoài xem, nhưng vẫn nghe thấy tiếng đánh qua cửa sổ, nghĩ thôi cũng biết đau đớn thế nào.
Đám ni cô đó qua một đêm dùng hình tra khảo, bây giờ chỉ còn hơi thở thoi thóp, thoạt nhìn như không sống được bao lâu nữa.
Thái tử không muốn mang theo phiền phức lên đường, dù gì những thứ cần khai bọn chúng cũng khai rồi, giữ lại cũng vô dụng, bèn sai người giết bọn chúng rồi tìm đại một chỗ chôn.
Giải quyết xong mọi chuyện, đoàn xe của Thái tử lại khởi động, tiếp tục lên đường.
Vì vết thương trên chân, mấy ngày nay Lạc Dạ Thần vô cùng ngoan ngoãn, ban ngày ở trong xe ngựa, ban đêm ở trong phòng khách.
Vết thương trên chân Lạc Dạ Thần được thái y cẩn thận chăm sóc đã dần dần đỡ hơn, ít nhất không còn đau như trước, nhưng vẫn đi lại khập khiễng.
Hôm nay bọn họ qua đêm ở dịch trạm huyện Hoài Triệu.
Trong huyện Hoài Triệu có một quán trà, đó là căn cứ bí mật của Huyết Vũ Lâu, vài sát thủ sẽ nhận nhiệm vụ và nhận thưởng ở đây.
Nửa đêm, Triệu Hiền dẫn Ngọc Lân vệ bao vây quán trà.
Đá cửa đi vào, phát hiện quán trà không có người.
Có vẻ như người trong Huyết Vũ Lâu sớm nhận được tin, trước đó đã sơ tán khỏi căn cứ này.
Triệu Hiền trở về tay không, bẩm báo với Thái tử.
Thái tử không ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt ra lệnh.
"Sáng mai đi hỏi những người xung quanh quán trà."
"Vâng."
Sáng hôm sau, Tiêu Hề Hề ngủ dậy, phát hiện bên cạnh trống không, Thái tử không biết đã đi đâu.
Các cung nữ bước vào giúp nàng tắm rửa thay y phục.
Nàng ngáp một cái, hỏi "Thái tử đâu?"
Một cung nữ thành thật trả lời "Vừa rồi Huyện lệnh địa phương tới, Thái tử đang nghị sự với Huyện lệnh ở đại sảnh."
"Ừm."
Tiêu Hề Hề tắm rửa sạch sẽ, dùng một bữa sáng thịnh soạn.
Nàng cho cung nữ lui ra ngoài, lén chạy ra đại sảnh.
Nàng đến đại sảnh thăm dò, thấy Thái tử còn đang nghị sự với Huyện lệnh, chắc là lâu lắm mới xong.
Nàng quay người, chạy đến phòng khách của Đại hoàng tử.
Lúc này Lạc Dạ Thần đang nằm trên giường đọc truyện.
Y thấy Tiêu trắc phi đột nhiên chạy vào, giật mình giận dữ hét lên.
"Sao cô lại vậy nữa? Không cho ai thông báo đã chạy vào rồi, lỡ ta đang thay y phục thì sao?"
Tiêu Hề Hề thờ ơ nói "Người thay y phục của người, ta cũng đâu có nhìn người."
Nàng tự mình tìm rương sách, lấy truyện ra, tìm một chỗ ngồi xuống đọc.
Lạc Dạ Thần bị dáng vẻ hành động tự nhiên này của nàng chọc tức.
"Cô thân là Trắc phi của Thái tử, không có chuyện gì cứ chạy đến chỗ ta làm gì? Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, lỡ bị người khác hiểu lầm thì sao?"
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm truyện trong tay, qua loa nói "Giữa chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè thuần túy, sẽ không ai hiểu lầm đâu."
Lạc Dạ Thần khinh thường cười nhạo "Giữa nam nữ làm gì có quan hệ bạn bè thuần túy?"
Tiêu Hề Hề "Ai nói vậy? Chỉ cần người xấu, bốn bể đều là bạn bè!"
Lạc Dạ Thần "......"