Lạc Khinh Hàn không có ý lạnh nhạt, cung kính hành lễ cáo từ, tao nhã xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng xa dần của hắn, Tần hoàng hậu cảm thấy có điều gì đó đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Bà cảm thấy hơi bất an.
Tần hoàng hậu gọi Trân Châu tới.
"Ngươi phái người xuất cung mời Tần đại phu nhân vào cung."
"Vâng."
......
Thường công công đến điện Thanh Ca với văn thư sắc phong Tiêu lương đệ làm Trắc phi, đồng thời mang theo hai rương lớn lụa là và trang sức vàng bạc.
"Chúc mừng nương nương, được phong làm Trắc phi."
Tiêu Hề Hề nhận văn thư, cười nói "Làm phiền công công đã đến đây một chuyến."
Bảo Cầm thức thời tặng một túi tiền làm lễ.
Thường công công lại nói "So với tiền, ta thích đồ ăn cô nấu hơn, canh gà lần trước cô đưa cho ta ăn rất ngon."
Bây giờ không có canh gà, nhưng Bảo Cầm làm rất nhiều bánh ngọt, chuẩn bị cho Tiêu trắc phi ăn nhẹ.
Bảo Cầm lấy một ít, bọc trong gói giấy, cho vào hộp gấm, đưa cho Thường công công.
Thường công công cười nói cảm ơn, rồi xách bánh ngọt rời đi.
Mọi người trong điện Thanh Ca vui mừng khôn xiết, nhao nhao chúc mừng Tiêu trắc phi.
Bảo Cầm lấy số tiền mừng chuẩn bị từ trước, phát cho mọi người.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Đông cung.
Trắc phi chỉ sau Thái tử phi, ba năm tới Đông cung sẽ không có Thái tử phi, điều đó có nghĩa là Tiêu trắc phi sẽ là một trong ba nữ nhân có địa vị cao nhất ở Đông cung.
Khi Lý trắc phi biết tin, nàng tức giận ném bút lông trong tay.
Gần đây nàng ngày đêm chép kinh, hai mắt đỏ ngầu, tinh thần rất tệ.
Lúc này vì tức giận, gương mặt nàng hơi méo mó, cả người nóng nảy.
"Tiêu Hề Hề chỉ là con gái của tướng quân tứ phẩm, không làm được chuyện gì đáng thưởng, không tài năng, không đức hạnh, vẻ ngoài tầm thường, dựa vào đâu mà được phong thành Trắc phi? Dựa vào đâu chứ?"
Ném bút lông đi, nàng vẫn chưa hết bực, liền quét kinh thư trên bàn xuống đất, cầm nghiên mực định đập xuống.
Thải Vân vội kéo nàng lại, khuyên nhủ "Nương nương đừng nóng giận, nghiên mực đập vỡ cũng không sao, nhưng nếu làm bẩn kinh thư, sẽ phải chép lại đó."
Nghe vậy, Lý trắc phi dừng lại.
Khoảng thời gian này, nàng chép ngày chép đêm, chép đến hoa mắt chóng mặt suýt gãy cả tay, cuối cùng cũng chép xong sáu mươi lần, nếu phải chép lại, nàng thà chết còn hơn.
Nàng buông lỏng ngón tay, Thải Vân lấy nghiên mực đi.
Thải Vân cẩn thận đặt nghiên mực lên bàn, cúi xuống nhặt kinh thư và bút lông trên đất.
Lý trắc phi ngã xuống ghế sập, thất thần nói.
"Ta thật không hiểu, Thái tử rốt cuộc nhìn trúng điểm nào của nàng ta chứ?"
Ly trắc phi không khỏi lẩm bẩm.
"Luận tướng mạo, ta không thua kém nàng ta. Cầm kỳ thư họa, ta cũng hơn nàng ta, tại sao Thái tử lại thiên vị nàng ta như vậy? Thậm chí còn phong cho nàng ta làm Trắc phi, nếu cứ tiếp tục như thế, sau này nàng ta sẽ độc sủng Đông cung, vậy ta phải làm sao? Nửa đời sau lẽ nào phải sống như góa phụ sao?"
Thải Vân an ủi "Nương nương, luận tướng mạo hay tài năng, người đều không thua kém gì Tiêu trắc phi, nàng ta được Thái tử Điện hạ sủng ái là vì nàng ta tâm cơ thâm sâu. Người thử nghĩ mà xem, từ khi nàng ta đắc sủng, từng nữ nhân trong Đông cung này đều bại dưới tay nàng ta, cả Bạch trắc phi cũng không phải là đối thủ, có thể biết thủ đoạn của nàng ta lợi hại cỡ nào."