Mục lục
Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Khải Minh bỏ nắm đấm xuống, nói tiếp.

"Sau đó ta đi nghe ngóng, lúc này mới biết có người lan truyền chuyện Tiêu trắc phi là thiên sát cô tinh ra ngoài, trong thành hiện giờ có rất nhiều người đều biết Tiêu trắc phi là thiên sát cô tinh, làm ta rất khó chịu! Lần sau có vào cung thì nói cho Tiêu trắc phi biết chuyện này, để nàng chuẩn bị trước."

Tiêu Khải Minh tùy tiện cẩu thả, bộ dạng thần kinh thô, nhưng không ngu ngốc, hắn biết có người đang cố tình tính kế Tiêu trắc phi.

Hắn không có tình cảm tỷ đệ gì với Tiêu trắc phi, nhưng dù gì Tiêu trắc phi cũng họ Tiêu, nếu nàng bị người ngoài ức hiếp thật, thì hắn cũng không còn mặt mũi.

Tiêu Tri Lam đột ngột đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.

Tiêu Khải Minh hét vọng theo sau "Muội đi đâu đó?"

"Muội đi tìm cha mẹ!"

Tiêu Tri Lam vội vã đến phòng của cha mẹ, lặp lại những gì ca ca nói.

Sắc mặt Tiết thị và Tiêu Lăng Phong chợt thay đổi.

Chuyện Tiêu Hề Hề là thiên sát cô tinh chỉ có người trong nhà biết, họ chưa từng tiết lộ chuyện này với ai, chuyện này sao bị truyền ra ngoài được?

Chuyện này nếu làm lớn chuyện, nhất định sẽ gây phiền phức lớn cho Tiêu Hề Hề, nói không chừng sẽ mất đi thân phận Trắc phi, thậm chí còn liên lụy Tiêu gia.

Tiêu Lăng Phong lập tức nói "Nàng mau vào cung, nói chuyện này với Tiêu Hề Hề, ta sẽ tìm cách điều tra kẻ tung tin đồn thất thiệt."

Tiết thị đáp vâng.

Bà thậm chí còn không có thời gian ăn trưa, vội vã ngồi xe ngựa vào cung.

Điện Thanh Ca.

Tiêu Hề Hề đang chuẩn bị ăn trưa thì Thạch Anh tìm tới cửa.

Hắn lễ phép hành lễ, sau đó nói "Hoàng hậu nương nương có chuyện muốn hỏi người, mời người lập tức qua đó một chuyến."

Hoàng hậu triệu kiến phi tần là chuyện bình thường, không phải chuyện gì lớn.

Nhưng trong lòng Tiêu Hề Hề có một cảm giác kỳ lạ.

Nàng có linh cảm chuyến đi này có thể xảy ra chuyện không hay.

Nhưng không thể từ chối lời mời của Tần hoàng hậu, dù biết trước mặt là hố sâu, Tiêu Hề Hề vẫn phải đi về phía trước.

Tiêu Hề Hề nói "Thạch công công chờ một chút, để ta thay y phục."

Thạch Anh "Xin người nhanh lên, đừng để Hoàng hậu nương nương đợi lâu."

Tiêu Hề Hề lặng lẽ nháy mắt với Bảo Cầm.

Bảo Cầm hiểu ra, nàng và Tiêu Hề Hề bước vào phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa lại, Tiêu Hề Hề lập tức nói "Nhanh lên, tìm cho ta chiếc quần bông dày!"

Bảo Cầm khó hiểu "Thời tiết này đâu cần mặc quần bông?"

"Ta mặc quần bông không phải giữ ấm mà để khỏi bị đánh."

Bảo Cầm cả kinh "Ai dám đánh người?"

Tiêu Hề Hề "Ta có linh cảm chuyến đi này ta có thể bị phạt, ta phải chuẩn bị trước, dù bị đánh thật, ít nhất có quần bông giúp ta giảm bớt đau đớn."

Bảo Cầm sợ hãi, sắc mặt tái nhợt "Người... người nói thật sao? Hoàng hậu sao lại phạt người? Người đâu có làm gì sai!"

"Thạch Anh còn chờ bên ngoài, ta không rảnh giải thích với em, em giúp ta tìm quần bông, nhớ là phải dày một chút!"

Bảo Cầm chỉ có thể làm như Tiêu trắc phi nói.

Nàng tìm quân bông dày nhất trong tủ, đưa cho Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng mặc vào, sau đó thay váy nhu quần đối khâm xanh đen phối với son đỏ.

Chiếc váy rộng đến mức thoạt nhìn không thể biết nàng mặc bên trong dày bao nhiêu.

Bảo Cầm hoảng sợ, cảm thấy nếu Hoàng hậu thật sự muốn phạt Tiêu trắc phi, một chiếc quần bông vốn không có tác dụng, đau vẫn là đau.

Vừa nghĩ tới chuyện Tiêu trắc phi có thể bị đánh, Bảo Cầm lo lắng vô cùng.

"Nương nương, nô tỳ đi báo với Thái tử, Thái tử sủng ái người như vậy, nhất định sẽ không nỡ để người bị Hoàng hậu trách phạt."

Tiêu Hề Hề vội ngăn lại "Đừng! Nếu Thái tử biết chuyện này, chỉ làm mâu thuẫn giữa ngài ấy và Hoàng hậu tăng thêm thôi, bây giờ Thái tử còn trẻ, nếu ngài ấy trở mặt với Hoàng hậu thật, sẽ không có lợi gì cho ngài ấy."

"Nhưng người phải làm sao đây?"

Tiêu Hề Hề an ủi "Đừng lo, ta có nội lực hộ thể, dù bị đánh, ta cũng có thể chịu được, cùng lắm chỉ nằm trên giường vài ngày, ăn thêm vài bữa cơm sẽ nhanh khỏi thôi!"

Bảo Cầm sắp khóc "Đã là lúc nào rồi, người còn giỡn như vậy?"

Tiếng dò hỏi của Thạch Anh vang lên ngoài cửa.

"Trắc phi nương nương, người thay y phục xong chưa?"

Tiêu Hề Hề vội đáp "Xong rồi, xong rồi, ra ngay!"

Nàng nhỏ giọng nói với Bảo Cầm.

"Ta đi rồi về, nhất định sẽ không sao, mọi người an tâm ở trong điện Thanh Ca, không được đi đâu hết, càng không được báo với Thái tử Điện hạ, nhớ chưa?"

Bảo Cầm chỉ đành đỏ mắt đáp "Nô tỳ nhớ rồi."

Tiêu Hề Hề chỉnh sửa tay áo vạt váy, nhìn mình trong gương, xác định dáng vẻ mình không còn vấn đề gì, nàng mở cửa ra ngoài.

Nàng nói với Thạch Anh đang đợi bên ngoài.

"Chúng ta đi thôi."

"Vâng."

......

Tiết thị vội vã chạy đến điện Thanh Ca.

Bầu không khí trong điện Thanh Ca vẫn bình thường.

Ngoại trừ Bảo Cầm, mọi người đều nghĩ Tiêu trắc phi đi chuyến này cũng giống như bình thường, hẳn sẽ sớm trở về.

Vốn Bảo Cầm đang âm thầm lo lắng, thấy Tiết thị đến thì rất kinh ngạc.

"Phu nhân, sáng nay không phải mới tới một chuyến rồi sao? Sao lại vào cung nữa vậy? Có vật gì rớt ở đây sao?"

Tiết thị xua tay "Không phải, ta tới tìm Tiêu trắc phi."

Sắc mặt Bảo Cầm trầm xuống "Nương nương bị Hoàng hậu phái người triệu kiến rồi."

Tiết thị kinh ngạc "Hoàng hậu sao nhanh vậy?"

Bảo Cầm thấy vậy, vội hỏi "Phu nhân có phải biết nội tình gì hay không?"

Tiết thị nói ngắn gọn những tin đồn bên ngoài.

"Ta đến đây để nói Tiêu trắc phi biết chuyện này, để nàng sớm có chuẩn bị, không ngờ ta vẫn chậm một bước."

Bảo Cầm vốn đã rất lo lắng, nghe những lời của Tiết thị xong, lòng nàng như có lửa đốt, làm nàng đứng ngồi không yên.

Nếu Tần hoàng hậu nghe được tin đồn về thiên sát cô tinh, vậy chuyến đi lần này của Tiêu trắc phi có lẽ không chỉ đơn giản là bị phạt, thậm chí có thể không giữ được thân phận Trắc phi.

Bảo Cầm gấp gáp nôn nóng.

Tiết thị nói "Ngươi còn ở đây làm gì? Mau đi báo với Thái tử Điện hạ, bây giờ chỉ có Thái tử Điện hạ mới cứu được Tiêu trắc phi!"

Bảo Cầm "Nương nương đã nói, chuyện này Thái tử không được can thiệp vào."

"Nếu Thái tử không can thiệp, Tiêu trắc phi sẽ xong đời, ngươi nỡ lòng nào trơ mắt nhìn Tiêu trắc phi bị đày vào lãnh cung, sống cả đời cô quạnh sao?"

Bảo Cầm dĩ nhiên không muốn Tiêu trắc phi phải chịu khổ.

Nàng do dự mãi, nhưng vẫn quyết định báo với Thái tử Điện hạ.

Thái tử thông minh như vậy, biết đâu sẽ có cách cứu được Tiêu trắc phi mà không đắc tội Tần hoàng hậu.

Còn sau này Tiêu trắc phi có phạt nàng hay không, nàng cũng mặc kệ.

Chỉ cần Tiêu trắc phi bình an vô sự, dù nàng bị đánh, nàng cũng sẽ chịu!

Bảo Cầm dặn dò Thanh Tùng vài câu, bảo hắn trông chừng điện Thanh Ca, rồi vội vã đến cung Minh Quang.

Tiết thị cũng đi cùng nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK